Chương 46

Nạp Lan Khang tuy rằng ích kỷ tham lam, nhưng lại là đứa con cực kỳ hiếu thuận, ở Đại Yến nổi tiếng là hiếu thảo, thấy lão phu nhân tức giận đến sắc mặt xanh mét, vội vàng hứa hẹn, đồng thời trong lòng cũng vô cùng tức giận, Tề gia đây cũng thật là kỳ quái, cũng không đem An Bình Hầu phủ để vào mắt, đây là công nhiên khıêυ khí©h.

“Về phần ngươi, quay về viện của ngươi suy nghĩ cho kỹ những gì đã làm trước dây, mối hôn sự sau này của Vân Khê cũng đừng nhúng tay vào, ta sẽ vì con bé làm chủ.”

Lão phu nhân được Nạp Lan Khang bảo đảm, quay đầu lại lạnh giọng hướng Hầu phu nhân quát.

“Lão phu nhân, chuyện này…”

Hầu phu nhân nhanh chóng liếc mắt nhìn Nạp Lan Vân Khê một cái, trong mắt hận ý chợt lóe qua, đành phải nhận mệnh đáp:

“Vâng.”

Xem ra mối hôn sự này đó vô luận như thế nào đều kết không được, bà ta trong lòng thầm lo lắng nói.

“Vân khê đa tạ tổ mẫu, chỉ là liên luỵ tổ mẫu phải vì Vân Khê nhọc lòng, tôn nữ trong lòng thật là kinh sợ.”

Mục đích hôm nay của Nạp Lan Vân Khê đã đạt được, cũng không hề quan tâm ai chết ai sống càng thêm việc sẽ không đi truy hung thủ gì đó, điều tiếp theo là việc Nạp Lan Khang nên làm, chỉ cần có thể khiến cho đại phu nhân không nhúng tay vào hôn sự của nàng, nàng liền vừa lòng.

“Bất quá, hôm nay con làm rất tốt, con yên tâm, ta sẽ lựa chọn một mối hôn sự tốt cho con.”

Lão phu nhân ánh mắt ôn nhuyễn liếc mắt nhìn Nạp Lan Vân Khê một cái, khẩu khí rốt cuộc hòa hoãn chút ôn nhu nói.

“Vâng, đa tạ tổ mẫu.”

Nạp Lan Vân Khê gật gật đầu liền không nói chuyện nữa.

“Hừ, Ngô chưởng quản không thể chết vô ích như thế được, ta cuối cùng muốn tra ra hắn đến tột cùng là bởi vì nguyên nhân gì mà phải chịu sự liên lụy bị gϊếŧ, nếu không, trong lòng ta khó an……”

“Chuyển tất cả sổ sách của tơ lụa trang nắm giữ đều đem hết đến phòng của ta, ta muốn đích thân tìm người tới tra, ta uỷ quyền cho các ngươi, điều đó tốt cho các ngươi, không cố gắng hết sức nghĩ làm sao để cho hầu phủ phát dương quang đại, đảo âm phụng dương vi (quang minh chính đại mà hưng thịnh, đổi trắng thay đen), làm xằng làm bậy, lần này, xem ta có thể tha các ngươi cái nào.”

Lão phu nhân vừa chuyển câu chuyện, nhìn Nạp Lan Khang cùng Hầu phu nhân, nghiêm khắc phân phó nói.

Thẩm Tố Thu sóng mắt trong veo nhìn về hướng Nạp Lan Khang, ánh mắt nhìn ông ta tràn ngập sự ủy khuất, thấy Nạp Lan Khang thờ ơ lạnh nhạt, đành phải khẽ thở dài một tiếng rồi đáp ứng lão phu nhân.

“Mẫu thân, người tuổi đã cao, thân thể lại thường xuyên không tốt, vẫn là để nhi tử phái người tới giúp đi.”

Nạp Lan Khang nhìn thấy ánh mắt Thẩm Tố Thu dập dờn vẻ ủy khuất, trong lòng có một loại vừa thấy xót xa, vừa tự nhiên nảy sinh lòng thương hại, không khỏi mở miệng hướng lão phu nhân nói.

Lúc này trong lòng ông ta cũng cảm giác được, chuyện này khả năng không đơn giản, sau lưng e rằng sẽ lại liên lụy chuyện gì đó, Thẩm Tố Thu dù sao cũng là chánh thất, nguy cơ trước mắt ông ta vẫn là nên che chở cho bà ấy.

“Không cần, ngươi cái gì cũng không rõ, đây là lúc nào rồi, ngươi còn nghĩ che chở cho ai sao?”

Lão phu nhân cự tuyệt quyết đoán, đối với phản ứng Nạp Lan Khang lúc này rất không vừa lòng.

“Vâng.”

Nạp Lan Khang không dám nói gì nữa, đành phải cúi đầu đáp ứng một tiếng.

“Hừ.”

Lão phu nhân hừ lạnh một tiếng đem quải trượng gõ một tiếng xuống sàn, xoay người không nhìn lại mang theo một đoàn nha hoàn bà tử rời khỏi, chỉ để lại mấy người Nạp Lan Khang cùng Hầu phu nhân.

“Phụ thân, mẫu thân, Vân Khê cũng cáo lui.”

Nạp Lan Vân Khê thấy lão phu nhân cũng đi rồi, nàng còn đứng đây làm gì, tiến lên hành lễ, chuẩn bị lui ra ngoài.

“Vân Khê, ngươi nói cho ta biết, phương pháp khám nghiệm tử thi là từ đâu học được?

Sau khi lão phu nhân đi khỏi, Nạp Lan Khang liếc mắt một cái nhìn thẳng Nạp Lan Vân Khê, thần sắc không rõ hỏi.

“Phụ thân, Vân Khê nói qua, là từ trên mấy quyển sách cổ xem ra.”

Nạp Lan Vân Khê trong lòng thất kinh, ngoài mặt bất động thanh sắc, cẩn thận đáp lại.

Nàng sớm biết rằng nếu tài năng của nàng bộc lộ ra, sớm muộn gì cũng sẽ bị Nạp Lan Khang cùng Hầu phu nhân để ý đến, bất quá, chỉ cần nàng một mực chắc chắn là do bản thân tự học thành tài, vô luận bọn họ tra như thế nào đều là tra không ra.

“Nói năng hồ đồ, thư phòng ở Hầu phủ của ta từ khi nào mà lại có y thư về mổ để? Làm sao lại có phương pháp khám nghiệm tử thi chứ?”

Nạp Lan Khang trong lòng có chút bực mình, nữ nhi này càng thêm thần bí, đang yên đang lành bản thân y thuật cao minh không nói, hiện giờ còn có thể khám nghiệm tử thi xử án, nàng hôm nay nói đạo lý rõ ràng, còn nói là từ trong các thư phòng của Hầu phủ tự học thành tài?

Nếu ở hầu phủ có loại sách như vậy mà ngay bản thân ông ta còn không biết? Hôm nay Nạp Lan Khang vô luận như thế nào đều phải tra rõ ràng y thuật này nàng từ đâu học được.

“Phụ thân, Vân Khê cũng là căn cứ vào những gì trong y thư ghi ra theo như ý hiểu của mình ngộ ra, hơn nữa, Vân Khê học tập loại y thuật này cũng không phải ngày một ngày hai mà học được, bởi vì Vân Phi bị bệnh, nữ nhi ngày càng lo lắng, học tập so với những người bình thường nhanh hơn một ít cũng không có gì lạ.”

Nạp Lan Vân Khê trong lòng có chút đau đớn, mỗi lần đều phải lấy đệ đệ ra làm lá chắn, nhưng nàng không còn cách nào khác đành phải làm như vậy.

“Hừ, hắn mắc bệnh phong, là căn bệnh truyền nhiễm lợi hại nhất, ngự y trong cung đều trị không được bệnh, ngươi như thế nào có thể trị được? Thật là không biết tự lượng sức mình.”

Hầu phu nhân hôm nay bị lão phu nhân quở trách một chút, vốn dĩ liền trong lòng buồn bực khó chịu, hiện giờ thấy Nạp Lan Vân Khê còn cãi bướng, nghĩ đến đều là bởi vì nàng mới đưa chuyện này rối tung lên, mà việc hôn nhân của nàng cũng bị lão phu nhân ra lệnh cưỡng chế không cho bà ta làm chủ, nghĩ đến việc hôm nay, trong lòng hận không thể đem nàng đánh chết cho xong việc, chỉ là e ngại mặt mũi Nạp Lan Khang, mới không vội trước mặt mọi người tiến lên cho nàng cái tát.

“Mẫu thân, Vân Phi như vậy chỉ là một tiểu hài tử, đệ ấy bị bệnh như vậy, có biết bao thống khổ? Bất cứ khi nào có một phân hy vọng, Vân Khê nguyện ý lấy mạng sống của chính mình đổi mạng sống cho đệ đệ, nếu là phụ thân cùng mẫu thân cảm thấy Vân Khê học trộm y thuật là điều gì đó sai lầm, Vân Khê tự thỉnh trách phạt.”