Chương 47

Nạp Lan Vân Khê trong lòng cũng có chút tức giận, không khỏi lấy lui làm tiến, nửa điểm không nhường nhịn, lời nói tuy nhẹ nhàng nhưng lại chứa đựng những câu cứa vào lòng người.

Ngày nàng tỉnh dậy liền phát câu thề độc, từ nay về sau sẽ không bao giờ nhượng bộ, cho dù phải trả giá đắt cũng không hối tiếc.

Nạp Lan Khang thấy Nạp Lan Vân Khê kiên cường như thế, trong lòng nghi hoặc đồng thời cũng ám sinh sự tức giận, cho rằng nàng ở cùng lão phu nhân trước mặt được mặt liền không đem ông ta cùng Hầu phu nhân để vào mắt, đang muốn trừng phạt nàng, liền thấy quản gia thở hổn hển một đường chạy tới.

“Hầu gia, Hầu gia…”

“Chuyện gì?”

Nạp Lan Khang bị ngắt lời cau mày không vui.

“Hầu gia, Triệu công công từ trong cung tới, nói là tới đây muốn mang thông điệp cho tam tiểu thư.”

Quản gia thấy Nạp Lan Khang sắc mặt không tốt, vội vàng thận trọng nói.

“Cái gì? Gửi lời?”

Nạp Lan Khang tức giận ngẩng đầu hung hăng liếc mắt một cái nhìn chằm chằm vào Nạp Lan Vân Khê, thầm nghĩ mặt mũi thật lớn, cư nhiên có thể để Triệu công công trong cung tự mình đến nói, Triệu công công trong cung chính là đệ nhất đẳng tâm phúc bên cạnh hoàng thượng.

“Đúng vậy.”

Quản gia đáp lại một tiếng liền khoanh tay đứng yên, không nói chuyện nữa.

“Đi xem.”

Nạp Lan Khang nói một tiếng, liền dẫn đầu đi trước đến sảnh chính, Hầu phu nhân cùng Nạp Lan Vân Yên nhìn thoáng qua Nạp Lan Vân Nhược, đi theo phía sau.

Khi đoàn người đi tới tiền sảnh, liền thấy trong sảnh một tên thái giám chừng bốn mươi, tay cầm phất trần, nhưng không có khí chất ảm đạm u ám của những thái giám bình thường, thoạt nhìn hắn mang dáng vẻ của tiên phong đạo cốt, hơi có chút Đạo gia phong phạm.

“Triệu công công, ngọn gió nào khiến ngài đích thân đến đây?

Nạp Lan Khang vừa thấy người nọ, liền tiến lên vài bước, thanh âm nhẹ nhàng nói.

“Hầu gia, nhà ta là theo lệnh của quốc sư, tới đây hướng tam tiểu thư truyền lời.”

Triệu công công hướng Nạp Lan Khang làm thi lễ, liền ở trong đám người tìm kiếm thân ảnh của Nạp Lan Vân Khê.

“Vân Khê, còn không mau qua tới gặp Triệu công công?”

Nạp Lan Khang nghe xong lúc sau nhìn Nạp Lan Vân Khê liếc mắt một cái nói.

“Vân Khê yết kiến Triệu công công.”

Nạp Lan Vân Khê tiến lên vài bước, đoan trang hành lễ, chậm rãi mở miệng nói.

“Đây là Tam tiểu thư? Quốc sư phái nhà ta vội tới hướng tam tiểu thư nói một câu. Quốc sư nói An thân vương phi mấy ngày gần đây thân thể có chút không khoẻ, hy vọng tiểu thư có thể đến khám bệnh ở viện phủ một chuyến, đến An Thân Vương phủ làm bạn với Vương phi mấy ngày, lần trước tiểu thư tự mình cứu Vương phi, Vương phi liền đối với tiểu thư tán thưởng không ngớt, ngay cả ngự y trong cung cũng không tin, một hai phải mời tiểu thư qua phủ nhìn xem.”

Triệu công công đối Nạp Lan Vân Khê cung kính, lời này vừa ra, Hầu phủ mọi người tức khắc ngẩn người.

Cứ như vậy, địa vị Nạp Lan Vân Khê liền như nước đẩy thuyền, nếu như nàng được An thân vương phi để mắt đến, nếu Vương phi suy nghĩ yêu cầu làm mai cho nàng, kinh thành vương công quý tộc nhà công tử còn không phải tùy ý để nàng chọn?

“Công công, Tam muội muội bất quá chỉ là dòng dõi nữ nhi, chỉ biết chút thô thiển y thuật, thân thể Vương phi cao quý, nếu có sơ xuất như thế nào cho phải? Còn thỉnh công công chuyển lời đến Vương phi nghĩ kỹ lại.”

Nạp Lan Vân Nhược rốt cuộc nhịn không được nữa, tiến lên vài bước thi lễ, cố tỏ ra bản thân đoan trang khoan dung khéo léo nói.

Triệu công công xoi mói liếc xéo Nạp Lan Vân Nhược một cái, không nói chuyện, lại quay đầu nhìn về phía Nạp Lan Khang.

“Vân Nhược, lui ra, nơi này là nơi nào mà dám ở đây làm bậy?”

Nạp Lan Khang thấy Triệu công công nhìn ông ta một cái, liền biết hắn đây là đang cảm thấy kỳ quái chuyện Nạp Lan Vân Nhược không biết lễ nghĩa, vội mở miệng la rầy nàng ta.

“Vâng.”

Nạp Lan Vân Nhược nghe vậy lập tức lên tiếng đáp lại, đỏ mặt lui đi.

Nàng từ trước đến nay tự phụ, lại ở Đông Lăng nổi danh lâu năm, từ trước nay chưa bao giờ bị coi khinh như vậy, người này cùng lắm chỉ là một tên thái giám, nàng ta không khỏi trong lòng thầm mắng yêu nhân, oán hận lui ra.

“Công công, Vân Khê tuân mệnh.”

Nạp Lan Vân Nhược mới vừa lui ra, Vân Khê liền mở miệng nhẹ nhàng lên tiếng, không nghi ngờ gì nữa chính là tát thẳng vào mặt nàng ta, ngươi nói ta y thuật không thông, ta liền cố tình đồng ý tới.

“Tốt, lời đã đưa tới, ta phải đi rồi, quốc sư nói xem thời gian của tam tiểu thư, đợi tiểu thư có thời gian đến đó, chỉ trong hai ngày, tam tiểu thư ngày nào có thể đi được, sai người chuyển lời, ngài ấy sẽ phái người đến đón tiểu thư.”

Triệu công công nói xong, liền cùng Nạp Lan Khang chào hỏi, chuẩn bị rời đi.

“Vâng.”

Nạp Lan Vân Khê trong lòng đáp lại một tiếng, nghiêng mắt liếc nhìn ba mẫu tử Hầu phu nhân một cái, thấy ba người mặt đều tái xanh, trong lòng không khỏi cảm thấy sảng khoái.

Nàng thầm nghĩ Dung Ngọc đây là trắng trợn chống lưng cho nàng a.

“Triệu công công đi thong thả.”

Nạp Lan Khang nhìn quản gia liếc mắt một cái, quản gia hiểu ý, vội tiến lên cho Triệu công công một cái túi tiền, bên trong nặng trĩu.

Triệu công công tiếp nhận túi tiền ước lượng, gật gật đầu mỉm cười bước đi, lưu lại phía sau đám người ở Hầu phủ ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, Nạp Lan Vân Nhược hận không thể tiến lên thưởng Nạp Lan Vân Khê một cái tát lớn, nhưng lại có Nạp Lan Khang đang ở đây, cho nên nàng ta không dám lỗ mãng.

“Quên đi, đều trở về đi, Vân Khê, ngươi đi thu dọn một chút, đến An Thân Vương phủ xem, đến đó, phải hiểu quy củ lễ nghi, tiểu tâm hành sự (phép xã giao), ngàn vạn đừng bởi vì sai lầm của chính mình liên luỵ cả Hầu phủ.”

Nạp Lan Khang nhìn Nạp Lan Vân Khê liếc mắt một cái, dặn dò nói.

“Vâng, phụ thân.”

Nạp Lan Vân Khê đáp lại.

Sau khi Nạp Lan Vân Khê trở lại biệt phủ, không có ngay lập tức đi thu dọn đồ đạc của mình, chuẩn bị đi An Thân Vương phủ. Quốc sư chỉ nói nàng đến đó trong hai ngày này, nhưng cũng không nói phải đi ngay lập tức, phỏng chừng An thân vương phi cũng không phải bị bệnh tật gì, nàng kỳ thật hoài nghi hắn ta chính là sai người đến giúp nàng giải vây. Nhưng làm sao hắn ta biết nội viện Hầu phủ phát sinh chuyện chứ?