Chương 33: SỰ THẬT

Một tuần sau...

Thiên Vương, là một trong số những công ty con của Vương Tuấn Triết, ở thành phố C.

Tuy là công ty con mới thành lập chưa bao lâu, nhưng chỉ số xuất hiện của Chủ tịch Vương lại cao hơn hẳn so với tập đoàn Khuynh Thành ở thành phố X. Hầu như một tháng ba ngày đã có tới hai mươi tám ngày anh định cư tại thành phố hoa lệ này.

Bởi vậy, những ai muốn tìm anh, cứ đến phòng Chủ tịch tại Thiên Vương là gặp.

"Lão đại, đây là một số hình ảnh em chụp lại từ chiếc xe của Kim tiểu thư."

Dịch Sâm đưa đến trước mặt Vương Tuấn Triết một số hình ảnh, song mới nói:

"Nguyên nhân thật sự dẫn tới xe mất thắng là do áp xuất dầu phanh bị rò rỉ. Đúng là buổi sáng trước khi xảy ra tai nạn, xe đã được đưa đi bảo dưỡng định kỳ, có thể trong lúc kiểm tra xe, nhân viên gara đã bỏ qua bình chứa dầu."

Vương Tuấn Triết trầm tĩnh lắng nghe, ánh mắt sắc bén chậm rãi quan sát thật kỹ từng bức ảnh. Sau vài phút mới ném sấp ảnh ấy xuống, rồi nói:

"Cậu đã tới gara xe điều tra chưa? Có gặp tên nhân viên phụ trách kiểm tra chiếc xe đó không?"

"Dạ có, nhưng nhân viên đó đã xin nghỉ việc về quê chăm sóc vợ vừa sinh xong cách đây ít hôm rồi. Người trong gara cũng không ai biết địa chỉ nhà anh ta ở đâu, nên tạm thời vẫn chưa tìm gặp. Còn phía cảnh sát, sau khi điều tra qua loa, họ chỉ kết luận tai nạn là sự cố, không truy cứu trách nhiệm hình sự với ai cả."

Anh lắng đọng thật lâu, chìm vào dòng nghi vấn của sự việc tới mức mặt cau mày có.

"Tiếp tục điều tra đi, có tin gì mới thì báo ngay cho tôi biết."

"Vâng!" Dịch Sâm cúi đầu, chân lùi hai bước, rồi mới quay lưng đi thẳng ra ngoài.

Liệu mọi việc xảy ra, chỉ là sự cố thôi sao?

...----------------...



Thành phố A, tại bệnh viện Lệ Châu...

Thiên Mi vừa quay vào phòng trực, sau khi đi ra ngoài mua cà phê, thì lúc này người đàn ông đang ngồi trên ghế dường như chờ người ở đây quay lại, khiến cô thoáng bất ngờ.

Cô bước vào, ngồi xuống ghế đối diện, rồi khẽ hỏi:

"Sao anh lại tới đây?"

Vương Tuấn Triết nhếch mép cười nhạt:

"Tới để hỏi cô vài chuyện."

Thiên Mi cố tình lạnh nhạt, lơ đễnh ánh mắt sắc bén của đối phương, rồi nói:

"Giữa tôi với anh, còn vấn đề gì chưa rõ nữa sao?"

"Tôi với cô không có, nhưng giữa cô với Kim thì có."

Nghe nhắc tới Thiên Kim, sắc mặt của Thiên Mi liền thay đổi. Cô càng dè dặt, tránh né tầm mắt sắc bén của người đàn ông đối diện.

"Anh muốn nói gì?"

"Có người trả giá một triệu để chỉ ra kẻ chủ mưu đứng sau tai nạn của Kim. Cô đoán xem, tôi đã thu thập được những gì?"

Câu từ của anh rất nhàn hạ, nhưng đối với người có tật giật mình, thì luôn khiến đối phương phải trưng ra nét mặt chột dạ.

"Tôi không hiểu anh đang nói gì hết. Tai nạn của chị hai, cảnh sát đã sớm xác minh chỉ là sự cố rồi, làm gì có kẻ chủ mưu nào nữa chứ?"

"Có! Bởi vì, chủ mưu thật sự là nhị tiểu thư Tống Nhật Thiên Mi."



Một câu, đánh thẳng vào tâm lý sợ hãi của đối phương. Vương Tuấn Triết thành công khiến mặt mày Thiên Mi biến sắc, bàn tay siết chặt thành nắm đấm vì quá căng thẳng.

"Vương Tuấn Triết, anh dựa vào đâu mà cho rằng tôi muốn hại chị ruột của mình chứ? Lý do nào khiến tôi phải làm vậy?"

"Đương nhiên vì cô sợ Kim sẽ tới phá hoại lễ đính hôn của mình. Nên cố tình mua chuộc nhân viên bảo dưỡng xe, kêu hắn giở trò với bình chứa dầu phanh, khiến áp xuất phanh bị rò rỉ, dẫn tới xe mất thắng."

Khi giới hạn kiên nhẫn đã hết, thứ Thiên Mi nhận được là cơn phẫn nộ lạnh lùng của người đàn ông. Một lời khẳng định chắc nịch, khiến cô không thể nào diễn tiếp vở kịch của kẻ vô tội nữa.

Và càng ngỡ ngàng hơn, khi Vương Tuấn Triết lấy ra một sấp ảnh, chụp lúc cô gặp nhân viên ở gara xe, ném lên bàn.

Thiên Mi trợn tròn mắt, mặt mày tái mét, đôi môi mấp máy, run sợ mãi mới có thể cất tiếng:

"Tôi...tôi...tôi không cố tình muốn hại chị ấy...tôi..."

Kế hoạch đã thành công, Vương Tuấn Triết không ngờ rằng số ảnh ghép này lại có thể khiến Thiên Mi thú nhận tội lỗi đã gây ra.

Anh không tỏ thái độ tức giận nữa, trái lại đã nhếch môi cười, ung dung nói:

"Cô không muốn hại, nhưng lòng ích kỷ đã thôi thúc bản thân trở thành kẻ tồi tệ, tàn ác. Nếu không phải, tôi luôn sai người đi theo bảo vệ cô ấy và nhận được tin dữ sớm, chắc có lẽ bây giờ cô đã thành công làm vợ chưa cưới của tôi rồi."

Những giọt nước mắt ăn năn lặng lẽ rơi xuống. Cô hoàn toàn không có lời nào biện minh cho việc làm sai trái của mình nữa, nên chỉ biết cúi mặt nhìn từng giọt lệ tuôn rơi.

"Phải! Tôi ích kỷ khi yêu anh, tôi ngu muội, mù quáng chạy theo thứ vốn dĩ không thuộc về mình là đã sai ngay từ đầu. Vậy mà vẫn chấp mô bất ngộ đến mức suýt nữa hại chết chị gái của mình. Tôi đáng ghét, đáng bị trừng phạt, bây giờ anh cứ đi tố cáo, tôi nhất định đứng ra chịu tội mà không oán trách nửa lời."

Suy cho cùng, Thiên Mi cũng là kẻ đáng thương. Cô yêu, nhưng yêu không đúng cách, đúng người, nên mới đẩy bản thân đi vào sai lầm không đáng có.

Ít ra, sau tất cả mọi việc, cô cũng đã ân hận, không tiếp tục dung túng cho những sai phạm của mình, nên vẫn đáng được bao dung, tha thứ.

"Cô nên đứng ra chịu tội với người bị hại, chứ không phải chỉ nói mấy lời này với tôi. Tha thứ hay không, tôi không có quyền quyết định."