Chương 20: Bị chym lớn chơi đến mức phun nướ© ŧıểυ như vậy có sướиɠ hay không?

Chương 20: Bị chym lớn chơi đến mức phun nướ© ŧıểυ như vậy có sướиɠ hay không?

Trình Nghị nhéo bóp bầu ngực còn lại đang run rẩy đợi chờ anh thương yêu: “Bé cưng, baba yêu con.”

Đầu nhũ đáng yêu của cô bởi vì sự ngắt véo của lòng ngón tay chai mỏng mà run rẩy, đáng yêu mê người giống như chủ nhân của nó.

“Hức hức … Anh là đồ lưu manh… Nhẹ một chút …Ưm ưm …”

Ngón tay thô ráp se mạnh đầu nhũ của cô, lúc chat X qua video anh đều dụ dỗ, bảo cô nâng ngực đến cho anh ăn, để anh liếʍ đầu nhũ dâʍ đãиɠ của cô, tự mình nhào nặn cho anh xem.

Chu Dao nắm lấy ngực bắt đầu xoa nặn, tự mình chơi đùa với đầu nhũ rất nhẹ nhàng, còn anh dùng sức thế này, giống như thật sự muốn ngắt rớt nụ hoa.

Nhưng vì sao, bị anh chơi thô bạo như vậy cô lại cảm thấy rất sướиɠ, ngay cả tiểu huyệt cũng chảy nhiều nước hơn nữa, cô không nhịn được mà rên hừ hừ.

“Đầu nhũ dâʍ đãиɠ lại thích anh ngắt mạnh như vậy! Có phải không, bé yêu?”

Cuối cùng thì cũng không cần sờ ngực cô qua màn hình nữa rồi, Trình Nghị vẫn cảm thấy giống như giấc mơ, quá tốt đẹp, không chút chân thật, không ngờ rằng một gả đàn ông đầy kinh nghiệm như anh mà rầu rỉ lo được lo mất vì người phụ nữ này.

Anh nghiêm giọng nói: “Toàn thân trên dưới của em đều là của ông đây! Em chính là da^ʍ nữ của ông.”

Dã thú đã bộc phát thú tính, tính chất gia trưởng đều bộc lộ ra hết, rõ ràng là Chu Dao chưa từng đồng ý với anh điều gì, anh đã đóng dấu ấn chủ quyền của mình lên người cô.

“Ưm ha … Ai là của anh chứ …. Ha… Nhanh quá nhanh quá … Em chết mất… Huhuu…”

Sau khi nghe được câu này, Trình Nghị lập tức lộ ra vẻ mặt hung ác, lúc trước họ ‘làm’ qua video, cô nghe lời anh biết bao, anh nói cái gì thì là cái đó, rất ngoan ngoãn, sao bây giờ lại cứng miệng thế này.

Hừ, không nghe lời thì chơi mãi đến khi nghe lời mới thôi! Anh không chỉ cắn hư da^ʍ huyệt mà còn phải cắn nát cái miệng nhỏ bé nói trái lòng này mới được!

“Em chính là da^ʍ nữ của ông đây, chỉ biết phát da^ʍ, dạng chân mong đợi chym lớn của ông đây mặc sức chơi đùa.”

“Da^ʍ huyệt còn phải ăn hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ của ông, sinh cho ông một thằng nhóc.”

Tay anh nắm lấy mắc cá chân cô, đẩy rộng ra hết cỡ, lắc hông đẩy cự vậy toàn bộ cắm vào trong tiểu huyệt mập múp của cô, không chừa một khe hở, dường như ngay cả hai túi da nặng trĩu kia cũng nhét vào hang động mất hồn kia, thô bạo di chuyển sâu vào bên trong.

Đỉnh đầu cự vậy va chạm vào hoa tâm mẫn cảm, muốn cạy mở cửa tử ©υиɠ của cô ra, để gậy thịt to này nhét vào trong tử ©υиɠ phun ra, lấp đầy thân thể cô bằng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt của anh.

“Hư hư … Anh chậm một chút …á”

Hai chân Chu Dao bị anh treo lơ lững, mông nhỏ cũng rời khỏi giường, hai tay siết chặt chăn bên dưới, có lúc, cô bị anh thúc vào đẩy cô chạm vào đầu giường, rồi anh lại nắm mắt cá chân cô kéo lại, mỗi lần kéo về đều bị cự vật của anh đâm mạnh vào tử ©υиɠ.

“Chậm cái quần què, ông đây mà chậm em còn không muốn đó.”

Anh xấu bụng dùng qυყ đầυ nghiền ép khối thịt nhỏ nhô ra kia, thấy cô uốn éo thân thể muốn trốn tránh, anh lại thô bạo va chạm vào tiểu hạch, trong nháy mắt vách thịt trong cô thít chặt lại, cô run rẩy cong eo, hoa tâm phun ra một dòng dịch nhờn tưới lên cự vật của anh,

“Vợ ơi, có sướиɠ không, da^ʍ huyệt bị chym lớn của anh ăn phun cả nướ© ŧıểυ ra có sướиɠ không?”

Trình Nghị giạng hai chân cô ra hết mức, cảm thấy mình đêm qua vẫn còn mềm lòng, da^ʍ nữ này rõ ràng cũng rất thích bị cự vật của mình đâm vào.

Người đàn ông đẹp trai cao lớn trên người cô cong cong khóe môi, nhìn cô gái không cách nào giãy giụa được dưới thân mình, trên làn da ngâm đen của anh còn rịn ra một lớp mồ hôi, nhìn vào sáng bóng rất mê người, cơ bắp vô cùng đẹp, mồ hôi của anh rơi xuống người cô, lại còn phun tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào trong bụng cô.

“Cầm thú … Hu hu hu… Lưu manh …”

Anh cầm thú, anh là thủ lĩnh cầm thú không biết xấu hổ!

Âm thanh kêu rên nức nở của Chu Dao cũng nghẹn lại, đôi mắt hạnh ngập nước, chóp mũi đỏ hồng, nhìn vô cùng đáng thương, như nụ hoa bị gió mưa vùi dập.

Nhưng dã thú trên người cô "chơi" đến điên cuồng, khuôn mặt nhăn nhó đáng sợ, chỉ muốn chà đạp đóa hoa này thảm thương hơn nữa.

Mưa rền gió dữ cuối cùng cũng dừng lại, đầu tóc Chu Dao ướt nhẹp, cả người mồ hôi dầm dề cứ như mới được vớt từ dưới nước lên.

Sau khi vận động, Chu Dao nhấc người lên cũng không nổi, sắc mặt đỏ hồng, khóe mắt đuôi mày ngập tràn ý xuân, làn da ngọc ngà hồng hào, cả người như hoa hồng vừa được chăm tưới, cánh hoa thấm đầy sương mai long lanh, cô gái được đàn ông yêu thương, khí chất hoàn toàn không còn giống như lúc trước.

Cơn tình ái này kéo dài, qua giờ ăn sáng cũng mất bữa trưa, cầm thú nọ đã rót đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào tử ©υиɠ , khiến bụng dưới của cô cũng phải gồ lên.

Trình Nghị đem hết tất cả hàng dự trữ mình có đều rót hết cho cô, túi thịt căng phồng tròn vo cũng xẹp vài phần rồi mềm oặt xuống.

Anh cảm thấy mình kiệt quệ đến chết vì cô cũng không hối tiếc, vô cùng hài lòng xoa nắn cái bụng nhỏ của cô.

“Vợ ơi, ông đây đã bắn cho em nhiều con cháu như vậy rồi, nhanh nhanh sinh cho anh một thằng nhóc đi!”

Chu Dao không thèm để ý đến những lời tục tĩu của anh, đôi mắt khép hờ nằm úp sấp trên chăn muốn thϊếp đi.

Cầm thú nào đó nằm bên cạnh cười cười nhìn dáng vẻ mèo lười của cô , anh véo một cái lên má phấn của Chu Dao, rồi gặm vài cái lên môi cô mới chịu đứng dậy, đi ra ngoài ngậm điếu thuốc, lấy điện thoại gọi cho Lý Minh Hiên.

“Tao có chút việc ở thành phố G, sắp tới sẽ ở bên này không về.”

Lý Minh Hiên kinh ngạc, gần đây công ty có mở đường vận chuyển mới, đang lúc bận rộn thế này, anh cảm thấy không yên tâm nên chạy tới giám sác sao?

“Có chuyện gì ở thành phố G thế?”

Trình Nghị cúi đầu thu lại ánh sáng lạnh trong mắt, xòe bàn tay vừa mới xoa mặt cô còn lưu lại xúc cảm non mềm ra.

“À, tìm thấy vợ tao rồi!”

Trong giọng nói của anh rõ ràng mang theo sự thỏa mãn, Lý Minh Hiên vô cùng ngạc nhiên, đúng thật là anh đã tìm thấy rồi sao, xem ra, anh rất để ý đến người con gái chưa từng thấy mặt kia, chat X biến thành chuyện yêu đương thật sự rồi.

“Lão Trình, mày được đó, khi nào thì mang người về cho anh em gặp mặt, làm quen chị dâu?”

“Từ từ! Da mặt cô ấy mỏng!”

Sau khi cúp điện thoại, Trình Nghị ngồi ở phòng khách hút thuốc một hồi, khoảng hai giờ đồng hồ sau, anh đoán chừng da^ʍ nữ của anh đã đói bụng rồi, bèn đứng dậy vào phòng bếp rửa mặt, sau đó vào phòng ngủ đánh thức cô dậy.

“Vợ ơi, em không dậy là anh sẽ tiếp tục rót tϊиɧ ɖϊ©h͙ cho em ăn no đó!”

Chu Dao đang nằm lỳ trên giường ngủ say sưa, lúc này lập tức bật tỉnh, con chym to kia ăn cô thêm một lần nữa thì cô chắc sẽ chết mất.

Toàn thân cô mềm nhũn không chút sức lực, hôm nay lại không đến cửa hàng được rồi, cô gọi điện cho Tiền San nói mình có việc nên hôm nay nghỉ, cô bé bên kia cười nhạo hỏi cô có phải là đi hẹn hò hay không. Chu Dao chỉ cười một tiếng rồi cúp điện thoại.

Chu Dao được anh ôm ra ngoài ăn mì, thỉnh thoảng liếc trộm nhìn tên lưu manh nào đó đang húp xì sụp bên cạnh, hai người thế này có được coi là hẹn hò không? Hay chỉ hẹn hò trên giường?