Chương 27: Chym này chỉ nhận da^ʍ huyệt của em là chủ

Chương 27. Chym này chỉ nhận da^ʍ huyệt của em là chủ.

Chu Dao cầm điện thoại nằm lỳ trên giường ngáp một cái, bầu ngực hơi bị ép xuống, trong chăn màu hồng liền lộ ra một đầu nhũ múp múp màu đỏ thẫm: “Anh bắn ra nhanh chút đi, em muốn đi ngủ.”

Trình Nghị đẩy đẩy cái cây gậy cứng như sắt trong quần mình: “Fuck! Vợ à, chym này nhận chủ, không phải da^ʍ huyệt của em thì không chịu bắn ra.”

“Cút …”

Hôm nay chat X với cô, thấy cô không mặc quần áo, anh lập tức đã cứng lên, da^ʍ nữ đã cao trào hai lần rồi nhưng anh còn chưa chịu phóng tinh, bực mình tăng thêm lực tay, rõ ràng cũng đã căng phìm tím đen rồi mà còn chưa chịu đạt giới hạn.

Mẹ nó! Nuôi ăn riết kén chọn! Còn dám ghét bỏ tay ông cái quần què!

“Vợ, em nói mấy lời rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ nhanh đi, nói ra để anh bắn rồi đi ngủ ~~ “

“Gọi làm sao chứ ~~”

“Ông đây lúc trước không phải đã dạy em rồi sao, vợ ngoan, nghe lời nói nhanh đi để anh bắn ra nào!”

Chu Dao liếc mắt nhìn cự vật tím tái dữ tợn lớn kinh người trong tay anh, cắn môi, khuôn mặt ửng hồng, nhỏ giọng kêu lên: “Muốn … Muốn cự vật của anh ‘chơi’ da^ʍ huyệt của em …”

Chym lớn trong tay anh gật đầu một cái: “Còn gì nữa không, vợ ngoan nào, nói tiếp đi em ~~”

“Da^ʍ huyệt rất ngứa, muốn được cự vật kia gãi … Ngực em cũng rất ngứa muốn anh hút…”

“Da^ʍ huyệt chảy nước muốn anh dùng chym lớn "chơi" nát …”

Nghe thấy những lời run rẩy thô tục của cô, gậy thịt nằm trong tay Trình Nghị co giật lợi hại hơn nữa, anh gầm nhẹ một tiếng, lỗ nhỏ trên đỉnh đầu to tròn đột nhiên phun ra một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đậm đặc.

Trinh Nghị hung ác nhìn Chu Dao chằm chằm: “Đợi ông đây về, sẽ dùng chym lớn này ‘chơi’ nát cái da^ʍ huyệt lẳиɠ ɭơ của em.”

Thân thể nằm dưới chăn của Chu Dao co rúm lại, ánh mắt của tên sói đói này quá khủng bố, cô không khỏi sợ hãi, vốn đã buồn ngủ nhưng cũng thành tỉnh táo.

Cô vùi cả người vào chăn, chỉ lộ ra đôi mắt: “Vậy khi nào anh về?”

Chắc là anh không nhìn thấy cô đang đỏ mặt đâu.

Tuy cô sợ nhưng cô cũng rất nhớ anh, rõ ràng là anh mới đi có hai ngày, cô đã cảm thấy không quen.

Bây giờ ngủ có một mình, cảm giác giường quá lớn, lúc trước hai người ngủ chung, khổ người anh to cao, sẽ chiếm hết phân nửa, thường thì anh sẽ ôm cô vào lòng, để cho cô vùi vào l*иg ngực ấm áp dễ chịu của anh mà ngủ.

Hai người chung giường sẽ chật nhưng trái tim cũng lấp đầy không để lại một khe hở nhỏ.

Trình Nghị lau sạch sẽ tϊиɧ ɖϊ©h͙ sau khi bắn ra, ném khăn giấy vào thùng rác, xoay người lại thì nghe cô hỏi như thế: “À, vợ ông thèm chym lớn rồi hả?”

Khi anh xoay người ném rác, Chu Dao loáng thoáng nhìn thấy có một hình xăm màu đen quấn quanh trên lưng anh, nhưng do anh xoay lại quá nhanh, cô không nhìn thấy rõ.

“Anh, đứng đắn một chút …”

Cô chỉ lộ ra đôi mắt đẹp ngập nước, vừa giận lại vừa nũng nịu nhìn anh.

Trình Nghị bị đôi mắt ướt sũng kia đập vào trái tim, anh vỗ vỗ ngực mình đánh bay sự quấy nhiễu khiến người suy nghĩ lung tung này.

Anh kiềm chế, hắng giọng: “Khụ khụ, sẽ về nhanh hơn dự định, em ở nhà một mình nhớ cẩn thận, tan làm về sớm một chút.”

Chu Dao bĩu môi, tên lưu manh này lại bắt đầu càm ràm.

“Đã biết, lão Trình.”

Trình Nghị bị câu này của cô làm tức ngạt thở, anh có già đến mức cô phải gọi là ‘lão Trình’ như vậy sao, đợi anh về, anh nhất định sẽ đè cô đánh vào mông một trận mới được.

Mười giờ tối tan tầm, Chu Dao đi ra khỏi cổng khu thương mại, nhìn thấy một chiếc xe tải Isuzu màu trắng quen thuộc đậu phía trước, cô đi đến nhìn biển số xe, là xe của đồ lưu manh kia, từ phía sau nhìn đến sẽ thấy Trình Nghị đang dựa cửa xe hút thuốc.

Anh nhả một hơi khói mỏng, thì thấy cô đang chạy đến, xé tan làn khói nhào vào trong ngực anh.

Bản thân Trình Nghị cũng không ngờ có ngày mình vì chuyện tình cảm nam nữ, tối qua, cô hỏi anh khi nào sẽ về, cả ngày hôm nay trong đầu anh đều hiện lên hình ảnh cô nằm trong chăn hỏi những lời này với đôi mắt ngập nước.

Tan làm sớm, Lý Minh Hiên kéo anh lại: “Hầy, người anh em, mày vội vàng cái gì? Vẫn còn một chi nhánh nữa.”

Trình Nghị cong môi cười: “Vợ tao nhớ tao rồi, trở về để cô ấy thấy mặt một chút.”

Lý Minh Hiên đấm anh một phát: “Được lắm, Trình Nghị, mày đúng là không biết xấu hổ, đi thàng phố G chơi đùa cả tháng, giờ mới về có hai ngày đã vội vã chạy đi tìm đàn bà.”

Đây không phải là Trình Nghị mà anh quen biết hơn mười năm nay, có khi nào anh thấy anh ta muốn đàn bà đâu, ngay cả người phụ nữ theo anh ta bảy năm kia cũng chưa từng khiến anh có dáng vẻ thế này.

Trình Nghị bị bạn cười chê một hồi cũng không hiểu được, tại sao anh lại có thể cào tim gãi phổi chỉ muốn gặp da^ʍ nữ kia chứ, nhưng lúc này cô gái nhỏ mềm mại nhào vào lòng anh, anh cảm thấy đây chính là nguyên nhân.

Trình Nghị ném điếu thuốc trong miệng đi, anh đưa tay ôm eo cô, xoa xoa mấy cái lên mông cô: “Ui ~ Vợ nhiệt tình thế, thèm ông rồi à?”

Chu Dao cảm nhận được hơi thở quen thuộc của anh, hòa cùng mùi thuốc lá nhàn nhạt khiến cô cảm thấy an toàn và thoải mái, cô ngẩng đầu lên cười hỏi anh: “Sao hôm nay anh đã về rồi?”

Tối qua lúc chat X qua video, anh cũng không có nói với cô, chỉ nói là sẽ cố gắng về sớm, không ngờ là hôm nay cô đã được gặp anh.

Anh cúi đầu hôn lên trán cô, nhìn hai lúm đồng tiền vì cười rộ mà hiện ra, anh cũng cười theo: “Tối hôm qua có da^ʍ nữ nào đó nói tiểu huyệt ngứa ngáy thèm ăn chym lớn của ông, nên ông phải trở về để gãi ngứa cho cô ấy.”

Khuôn mặt Chu Dao đỏ bừng, nhéo eo anh một cái, nụ cười trên mặt cũng không hề tắt: “Đồ lưu manh, miệng lưỡi chẳng có chút nào đứng đắn.”

Anh cợt nhã: “Úi… Tay nhỏ của vợ nhiệt tình thật.”

Đêm nay, chym lớn của Trình Nghị lại cắm vào động nước của cô, không quá mười phút đã bắn, đêm qua, tự mình tuốt hơn cả tiếng mà nó cũng không chịu phun.

Anh cũng không thấy đó là nhục, ngược lại còn cảm thấy vinh quang, nằm úp sấp trên người cô, cười nói: “Vợ này, chym của anh nhận chủ, vừa đυ.ng vào em đã bắn ra.”

Chu Dao thở hổn hển muốn đẩy quả núi thịt trên người mình xuống, nhưng lại bị anh nhấc hai đùi lên, cắm chym lớn chỉ nhận chủ kia vào trong tiểu huyệt dầm dề dâʍ ɖị©ɧ của cô.

Rạng sáng hôm sau, anh thức dậy sớm để về thành phố H, trước khi đi lại bắn một lần tϊиɧ ɖϊ©h͙ cho Chu Dao ngậm lấy, đêm qua, cô bị anh chơi đùa quá mức, anh vừa cắm vừa hỏi cô: “Anh già không?”

Tên lưu manh này thật nhỏ mọn, cô bị anh cắm khóc thút thít, bị anh đưa lêи đỉиɦ cao trào hết lần này sang lần khác.

Sau khi anh rời đi, Chu Dao đưa tay rút khăn giấy trên tủ đầu giường lau chùi tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra.

Nhìn tờ giấy ướt đẫm, hôi tanh đều là tinh hoa của anh, cô chê bai ném xuống đất, lại không khỏi không cẩn thẩn dính vào tay, suy nghĩ một chút, cô đưa ngón tay lên mũi ngửi thử.

Mùi vị tanh nồng, có chút ngang ngược, thật giống với con người anh.