Chương 28: Fuck! về nhà ông sẽ chơi chết em!

Chương 28. Fuck! Về nhà ông sẽ chơi chết em!

Thật ra công ty còn rất nhiều việc phải làm, vốn dĩ phải một tuần mới hoàn thành, cho nên bây giờ anh phải chạy đi về giữa hai thành phố.

Trình Nghị mở cửa xe: “Vợ, châm điếu thuốc giúp anh!”

Chu Dao cầm lấy bao thuốc đặt trên đầu xe, lấy một điếu ngậm vào miệng châm lửa rồi nhét vào miệng anh.

Trình Nghị rít một hơi sâu, đầu lọc mới vừa bị cô ngậm qua, vẫn còn ẩm ướt và thoang thoảng mùi hương son môi của cô.

Chu Dao nhìn vẻ mặt mệt mỏi của anh, trong khoảng thời gian này, anh bôn ba qua lại hai nơi thế này, mệt đến mức giọng nói cũng khàn đặc, tơ máu trong mắt cũng rất rõ ràng, râu cũng dài ra không kịp cạo.

“Trình Nghị, nếu không thì, em theo anh về thành phố H nhé!”

Đối với cô, đi đâu cũng không sao, cửa hàng bên này để Tiền San trông coi giúp cô là được.

Trình Nghị ngậm điếu thuốc, nhìn cô dò xét: “Thật không?”

Trong khoang xe bỗng chốc yên tĩnh lại, anh không mở nhạc, lúc này chỉ có tiếng hít thở của hai người.

Chu Dao không dám đối diện với anh, cụp mắt khẽ gật đầu một cái.

Sau cái nhìn dò hỏi của anh, Trình Nghị chỉ thấy cô cúi đầu, mái tóc che khuất hơn nửa khuôn mặt, cô chỉ gật đầu một cái rất nhẹ.

Lòng ngực của anh tràn ngập vui sướиɠ, cả khuôn mặt căng ra, điếu thuốc ngậm trong miệng suýt chút nữa cũng rơi xuống, anh duỗi tay ra nắm chặt bàn tay đăng xoắn xuýt vì khẩn trương của cô, tay cô nhỏ bé và mềm nhũn, anh chỉ cần một tay có thể bao phũ toàn bộ.

Anh vui vẻ đạp chân ga, chạy nhanh về nhà, thu dọn đồ đạc, đóng gói đưa cô về nhà mình.

Hôm sau, đồ cũng đã chuẩn bị xong, linh tinh này nọ cũng đầy hai vali, Trình Nghị tự mình khiêng xuống dưới lầu.

Trước khi đi, Chu Dao đã đến của hàng gặp Tiền San nói chuyện, Tiền San kinh ngạc, hỏi Chu Dao và Trình Nghị: “Chị Dao Dao, chị muốn sang thành phố bên kia với bạn trai sao?”

“Đúng vậy.”

Nói thật, đối mặt với người đàn ông như vậy, không muốn động lòng lòng cũng khó, bây giờ thể xác và tinh thần của Chu Dao đã hoàn toàn thất thủ, quyết tâm và đầy dũng khí, bước lên con đường không có lối ra.

Người đàn ông kia đang xem điện thoại, miệng còn ngậm điếu thuốc chưa châm lửa, cô nhìn qua cũng đúng lúc anh nhìn lại đây, trên gương mặt cương nghị của anh cũng đầy vui vẻ nhìn cô.

Đêm qua, anh vẫn hối thúc cô sắp xếp đồ đạc, anh sợ cô nói xong sẽ đổi ý, hận không thể lái xe suốt đêm chạy về thành phố H.

Ăn sáng xong lập tức xuất phát, ở trên xe rất yên tĩnh, Chu Dao bèn mở nhạc lên cho náo nhiệt một chút.

Nhưng cảm nhận được ánh mắt của anh thỉnh thoảng nhìn cô qua kính chiếu hậu: “Nhìn em làm gì, tập trung lái xe đi.”

Trình Nghị không nói lời nào, khóe miệng cong lên nụ cười.

Từ tối hôm qua, sau khi cô nói cô sẽ theo anh về thành phố H, nụ cười trên mặt anh cũng chưa hề tắt.

Anh rất hài lòng, cuối cùng thì cũng đã lừa gạt được da^ʍ nữ này về nhà với anh, trước đây anh ngang ngược vào ở nhà cô đã có suy nghĩ, nếu về cũng phải về cùng với cô, không ngờ bây giờ đã trở thành sự thật.

Khoảng hơn 4 tiếng mới đến thành phố H, Chu Dao mơ ngủ suy nghĩ người này cả tuần nay chạy đến chạy lui, một ngày mất hết 9 tiếng đồng hồ đi về, chỉ vì muốn gặp cô, sáng sớm hôm sau lại lục tục lái xe đi.

Cô nghĩ như vậy, khóe mắt lập tức nóng lên, bất an trong lòng cũng tiêu tan rất nhiều.

Trình Nghị lái xe chạy thẳng vào khu chung cư, nơi này có chút hẻo lanh, cây xanh tốt tươi, nhìn ra được đây là một khu chung cư cao cấp, trước giờ cô chưa từng hỏi anh làm nghề gì, lúc nào cũng chạy xe tải, nhưng có lẽ năng lực của người này không kém.

Anh lấy hành lý trong xe xuống, Chu Dao muốn giúp anh cầm những món nhỏ, nhẹ, nhưng anh không cho, bảo cô đứng bên cạnh là được.

Mang hết đến thang máy, anh bấm tầng số 20, tay vẫn nắm lấy tay Chu Dao, vừa rồi xách đồ nhiều nên lòng bàn tay anh ra không ít mồ hôi, nhiệt độ nóng bỏng chạy dài theo mạch máu, đi đến nơi trái tim cô.

Đến tầng 20, Trình Nghị để cô ra ngoài trước, còn mình thì khuân đồ ra.

Anh mở cửa để cô vào trong: “Vợ ơi, đây là nhà của chúng ta.”

Căn hộ kép hai tầng, tường màu xám lạnh và đen, lạnh lẽo đơn điệu, tràn ngập hơi thở của người đàn ông độc thân, trang trí tinh tế nhưng lại thiếu đi sức sống, giống như căn hộ mẫu vậy.

Trình Nghị dắt tay Chu Dao đi xem nhà, để cho cô quen thuộc, sau đó đưa cô vào phòng ngủ chính.

Cô ngại trên người bẩn muốn đi tắm, anh cũng kiên quyết đi theo tắm với cô, chạy xe mấy giờ liền không thấy mệt, khi tắm anh cứ sờ tới sờ lui, gậy thịt hư hỏng cứng rắn kia còn cọ cọ, đâm chọc lên người cô nữa.

Chu Dao đẩy cái tay đang quấn eo mình ra: “Không muốn, anh không mệt nhưng em mệt.”

Trình Nghị nghĩ đến cuộc hẹn ăn cơm tối nay bên ngoài, cho nên cũng rũ lòng từ bi tha cho cô.

“Vợ, em ngủ trước một giấc đi, tối nay sẽ dẫn em đi gặp anh em của anh, để cho họ biết mặt người chị dâu này.”

Tối qua, anh có nói với Lý Minh Hiên rằng hôm nay sẽ dẫn cô về, anh chàng kia ầm ĩ muốn gặp, xem cô gái đã trói chặt thằng bạn thân của mình ra sao, gọi hết bọn anh em tối nay tụ tập làm một bữa.

Anh nghĩ sẽ hoãn lại một ngày, để cô nghỉ ngơi một chút, bây giờ anh không đưa cô đến thì bọn nhóc đó lại ầm ĩ cả lên, đứa bé nhất trong đám cũng gào thét muốn gặp chị dâu, tình cảm mãnh liệt cuồn cuộn như vậy anh không thể làm gì khác hơn là quyết định hẹn vào hôm nay.

Trình Nghị nằm xuống với cô, một tay đặt lên bầu ngực sữa thơm mềm xoa nhẹ một hồi, cái giường này đã bao năm anh nằm một mình, lần đầu tiên có một cô gái ngọt ngào nằm lên.

Anh không ngủ, cằm tì trên đầu cô, lắng nghe hơi thở khe khẽ của cô, im lặng thật lâu, khắp phòng yên ắng, quả tim của anh cũng bình ổn trở lại.

Ngủ suốt đến sáu giờ chiều, ánh hoàng hôn trãi dài cuối chân trời xa xa, cả căn phòng ngập tràn màu đỏ ấm áp, yên bình và tốt đẹp.

Anh đánh thức Chu Dao còn đang say giấc để cô thức dậy đi rửa mặt, sau khi chuẩn bị thỏa đáng lập tức ôm eo cô ra ngoài thang máy, cô dựa vào người anh, dụi dụi hai mắt còn mơ ngủ.

Trình Nghị cầm điện thoại gọi cho Lý Minh Hiên, dặn dò trước: “Da mặt cô ấy mỏng, nói mấy thằng khỉ con đó đừng có làm quá mức.”

Đầu dây bên kia ầm ĩ chứng tỏ bọn họ đã đến chỗ hẹn, Lý Minh Hiên nghe thấy lời dặn dò của anh, to giọng nói: “Mấy thằng nhóc này, lát nữa nhớ kiềm chế một chút, anh Trình của mấy cậu gọi điện đến nói chúng ta thủ hạ lưu tình kìa.”

Lập tức, một tràng cười vang lên: “Đã biết, anh Trình!”

Trình Nghị cười: “Đám khỉ gió.”

Thang máy xuống đến bãi đỗ xe, tay anh vẫn không muốn rời khỏi eo cô, vuốt ve khi mạnh khi yếu, kéo cô đến một chiếc xe Land Rover màu đen, ấn khóa, đèn xe nháy sáng lên, Trình Nghị mở cửa ghế phụ, chắn trên đầu để cô ngồi vào.

Anh vòng ra đầu xe, ngồi vào ghế lái, lái xe chạy ra khỏi bãi đỗ.

Chu Dao có chút mệt, che miệng ngáp dài: “Ưm… Có cần em chú ý điều gì không?”

Trình Nghị mắt nhìn trước, tay cầm lái, trêu cô: “Chú ý đừng để người đàn ông của em mất mặt là được.”

Chu Dao trừng mắt với anh một cái, chờ đến nơi rồi, mở đèn trong xe lên, hạ kính chiếu hậu xuống xem lớp trang điểm có bị nhòe hay không.

Cô cố ý trang điểm nhẹ một chút, son môi nhạt, cái miệng nhỏ hồng hồng đáng yêu, Trình Nghị nhìn thấy, dưới thân lập tức căng cứng, cái miệng bé xíu kia, nếu mà khẩu giao cho anh, chắc tuyệt biết bao nhiêu.

Anh xoa nhẹ đũng quần: “Vợ ơi, chym anh cứng rồi.”

Chu Dao liếc nhìn đũng quần anh một cái, thấy một túp lều nhô cao, không mặt lập tức đỏ ửng: “Trình Nghị, tên lưu manh này, đừng có lúc nào cũng động dục thế chứ.”

“Ai bảo da^ʍ nữ em cứ luôn quyến rũ anh.”

Anh đưa tay xoa nhẹ môi hồng của cô, mạnh mẽ kéo cô vào lòng, cố gắng đầy cái kia lên bụng dưới của cô mấy lần, hơi thở dồn dập hơn nữa, Chu Dao dùng tay nhỏ đẩy l*иg ngực anh, sợ anh thật sự sẽ làm thịt cô ở ngay tại chỗ này.

Cô bị anh đẩy đưa khiến hơi thở cũng rối loạn: “Tối về, tối về nhà rồi ‘làm’.”

“Fuck! Về nhà ‘chơi’ chết em.” Hơi thở của anh gấp gáp ồ ồ, hung ác đẩy thêm một cái nữa mới chịu dừng lại.

Chu Dao xuống xe mà hai chân mềm nhũn ra, từ phía sau anh đưa tay ôm lấy cô, không nói không rằng, hung hăng xoa nhẹ mông cô mấy cái.

Cô xấu hổ ngẩng đầu lên liếc nhìn anh, vừa rồi trong xe anh hôn môi lem cả son, đôi môi thì sưng đỏ, hai cánh môi còn xinh đẹp mê người hơn cả khi thoa son.

Dưới ánh đèn, ánh mắt anh còn dọa người hơn nữa, trong mắt tối đen: “Lẳиɠ ɭơ! Ông sớm muộn gì cũng chết trên thân thể em!”

Chu Dao đỏ mặt, cúi đầu đi về phía trước, trong lòng không hiểu sao đột nhiên anh lại nổi điên nữa.