Chương 5: Ôm

Thời điểm Khương Nguyễn tỉnh lại, cảm giác qυầи ɭóŧ ẩm ướt dán ở nơi riêng tư, đứng dậy xốc chăn lên thì thấy khăn trải giường ướt một mảng lớn.

Tình cảnh trong mộng hiện lên rõ ràng trong đầu, Khương Nguyễn dúi đầu vào trong chăn.

Cảm thấy quá ngượng!

Sao lại mộng ra cái loại này chứ? Cùng học sinh ở văn phòng làʍ t̠ìиɦ, bị cậu liếʍ vυ", khẩu giao, còn bắn vào bên trong.

Cảm giác cao trào còn phảng phất ở trong cơ thể, Khương Nguyễn nhịn không được kẹp chặt chân, hoa huyệt lại tiết ra một cổ chất lỏng.

Cô vội vàng chạy vào phòng vệ sinh tắm rửa, muốn rửa sạch hết những chứng cứ dâʍ đãиɠ này.

Nhưng dấu vết trên thân thể có thể rửa sạch, còn dấu vết tâm lý sao có thể dễ dàng biến mất được?

Buổi sáng khi lên lớp, cô ở ngoài cửa xây dựng một hồi tâm lý thật tốt, không ngừng an ủi bản thân, kia chỉ là một giấc mông xuân hoang đường mà thôi.

Mang theo tâm trạng thấp thỏm đi lên bục giảng, Khương Nguyễn lại phát hiện, Tưởng Việt không có tới.

Theo như bình thường, chủ nhiệm lớp sẽ hỏi thăm tình trạng học sinh, nhưng trong lòng Khương Nguyễn đang có quỷ nên trước tiên nói một ít chuyện, sau mới giống như vô tình hỏi: “Tưởng Việt không đến?”

Lớp trưởng là nữ sinh ngồi ở bàn thứ hai chủ động trả lời: “Vừa rồi bị chủ nhiệm Vương gọi đi rồi ạ.”

Chủ nhiệm Vương trong miệng cô ấy là Vương Kiến Quốc, chủ nhiệm môn thể dục trường Minh Đức, hẳn là có việc gì, Khương Nguyễn gật gật đầu, không có hỏi lại.

Tiết đầu tiên không phải Khương Nguyễn dạy, cô chỉ đơn giản ghé qua lớp nói một ít việc vặt rồi đi ra phòng học.

Chuông vào tiết vang lên, phần hiên trước lớp học không còn người.

Khương Nguyễn cúi đầu từ trên lầu thang đi xuống dưới, đi được một nửa thì gặp Tưởng Việt đang đi lên lầu.

Đột nhiên không kịp phòng bị mà nhìn thấy nam chính trong mộng xuân, tim Khương Nguyễn đập muốn bay ra ngoài, biết rõ đối phương không có khả năng biết, nhưng cô vẫn rất khẩn trương, ánh mắt né tránh không dám nhìn cậu.

“Cô Khương, em đang muốn đi tìm cô ạ.”

“Hả?” Khương Nguyễn nhanh chóng bình tĩnh lại, “Tìm cô có việc gì à?”

“Là vậy, huấn luyện viên trên tỉnh lần trước xem em thi đấu, cảm thấy em có năng lực, muốn em vào đội tuyển của tỉnh, chuẩn bị cho cuộc thi năm sau. Nếu thành tích mà tốt, nói không chừng còn có thể đi tham gia thế vận hội Olympic.”

Tưởng Việt giọng nói tràn đầy hưng phấn, Khương Nguyễn bị cậu nhiễm, từ đáy lòng cũng cảm thấy kiêu ngạo vì cậu.

“Đó là chuyện tốt nha, cô tin tưởng em nhất định có thể làm được.”

“Vâng, em cũng có lòng tin.” Tưởng Việt gật gật đầu, tiếp theo nói: “Nhưng mà bởi vì thời gian không còn nhiều, học kỳ này không thể đến lớp học, vừa rồi em đã cùng chủ nhiệm Vương làm xong các thủ tục.”

Cảm xúc trong nháy mắt đã bình ổn lại, Khương Nguyễn thậm chí có chút mất mát, nhưng cô vẫn thể hiện vẻ mặt tươi cười, cổ vũ cho cậu.

“Không sao đâu, hiện tại đối với em mà nói, thi đấu mới là quan trọng nhất. Cô cùng các bạn học chờ em lấy huy chương trở về.”

“Được!” Tưởng Việt gật gật đầu, nhìn gương mặt chân thành tươi cười của cô, bỗng nhiên dâng lên một nỗi xúc động, tiến lên ôm chặt cô.

Khương Nguyễn bị hoảng sợ, trong lúc sững sờ mà đứng nguyên một chỗ.

Tưởng Việt so với cô cao hơn rất nhiều, dáng người lại cường tráng, đem cô ôm vào trong ngực giống như ôm một con gà con.

Trong lòng Khương Nguyễn nhảy dựng một cái, biết rõ hành vi hiện giờ của hai người có chút không ổn, nhưng khi cô kề sát vào thân thể Tưởng Việt, cảm nhận được phía dưới quần áo của cậu, tim đang đập bừng bừng, trong đầu đột nhiên nhớ lại những hình ảnh trong mộng, nên không đành lòng đem cậu đẩy ra.

Đang lúc cô đang do dự, Tưởng Việt nói chuyện.

“Cô Khương, cảm ơn cô, chờ em cầm huy chương về, nhất định sẽ trở về tìm cô.”

Không biết là cố ý hay vô tình, Tưởng Việt nói chuyện đầu hơi nghiêng dựa vào cô, hơi thở phun trên vành tai Khương Nguyễn, làm lông tơ cả người đều dựng lên, thậm chí cô còn có cảm giác môi Tưởng Việt đã đυ.ng phải lông tơ trên lỗ tai cô.

Còn chưa kịp đợi cô phản ứng lại, Tưởng Việt đã buông cô ra, hai người khôi phục khoảng cách xã giao bình thường, sau khi chào tạm biệt, Tưởng Việt trở về phòng học, Khương Nguyễn xuống lầu quay về văn phòng.

Chỉ là cô vừa vòng qua đoạn cầu thang uốn cong, liền thấy ở phía dưới cầu thang có một người đàn ông đang đứng, khoảng 30 tuổi, dáng người cao dài, mặc một bộ tây trang chỉnh tề phẳng phiu, kính gọng vàng trên mũi làm tăng thêm vài phần văn nhã cho anh.

Anh lẳng lặng đứng ở dưới cầu thang, không biết đã đứng bao lâu.