Chương 6: Tân hiệu trưởng

Khương Nguyễn chưa thấy qua người này, tưởng là phụ huynh của học sinh nào, vì thế lễ phép hơi hơi gật đầu rồi sau đó vòng qua đối phương đi về văn phòng.

Nhưng mà thật nhanh, cô sẽ biết thân phận thật sự của đối phương.

Buổi sáng hôm sau, trường học thông báo cho toàn thể giáo viên cùng nhân viên hội họp, Khương Nguyễn cùng mấy giáo viên nữ cùng trong tổ ngồi cùng nhau, trước khi cuộc họp bắt đầu, cô nghe được các cô ấy đang nói chuyện với nhau.

“Cô đã nghe nói gì chưa, học kỳ này trường chúng ta sẽ có hiệu trưởng mới.” Một giáo viên nữ nói.

“Hả? Hiệu trường Tề phải đi sao?”

“Hiệu trưởng Tề lớn tuổi rồi. Tôi nghe nói, tân hiệu trưởng mới từ nước ngoài trở về, đặc biệt là rất đẹp trai nha.”

“Thật à?” Giáo viên nữ bên cạnh vui sướиɠ lên tiếng.

“Chờ lát nữa thấy thì sẽ biết thôi. Nhưng mà đẹp cũng vô dụng, người ta là đàn ông đã có vợ.”

“À……” Giáo viên nữ tiếc nuối mà thở dài, sau đó lại hưng phấn mà cười rộ lên, “Kết hôn cũng không sao, có người đẹp trai để ngắm là được.”

Khương Nguyễn một bên nghe các cô nói chuyện phiếm, một bên trả lời tin nhắn của mẹ gửi tới.

Nội dung đơn giản chính là thúc giục chuyện kết hôn linh tinh.

Khương Nguyễn đang suy nghĩ làm sao từ chối cuộc hẹn xem mắt mẹ sắp xếp cho cô, bỗng nhiên nghe được tiếng ồn ào của mọi người xung quanh.

Ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy vài người đang bước vào phòng họp. Những người đi đầu Khương Nguyễn đều biết, là vài vị lãnh đạo trong trường, còn người đi cuối cùng hẳn là người các cô ấy vừa nói - tân hiệu trưởng.

Khương Nguyễn nhìn bóng dáng cao lớn kia, cảm thấy có chút quen thuộc.

Chờ đến khi đối phương đi vào và ngồi xuống, cô bỗng dưng mở to hai mắt lên.

Là vị mặc tây trang phẳng phiu kia, mang theo kính gọng vàng anh tuấn, ngày hôm qua cô ở cầu thang đã gặp qua anh ta.

Tân hiệu trưởng tự giới thiệu, tên là Thẩm Uẩn Xuyên.

Cho đến khi kết thúc cuộc họp, trong lòng Khương Nguyễn vẫn lo sợ bất an.

Ngày hôm qua ở cầu thang ôm học sinh của mình, hiệu trưởng Thẩm chắc hẳn đã nhìn thấy, tuy nói cũng không có hành vi nào quá phận, nhưng giáo viên cùng học sinh thân mật như vậy cũng ảnh hưởng không tốt lắm. Đặc biệt là trong lòng Khương Nguyễn lúc đó, không phải là thật sự trong sạch, không có tạp niệm…..

Buổi chiều, Khương Nguyễn đang ở văn phòng soạn bài, thầy Hình nhờ cô đưa tài liệu cho hiệu trưởng.

Khương Nguyễn chột dạ, không muốn đơn độc đi gặp hiệu trưởng, nhưng các giáo viên khác đều lên lớp, cô cũng không có cách nào từ chối.

Chậm rãi đi lên lầu bảy, văn phòng hiệu trưởng ở phòng thứ hai từ cuối đếm ngược lên.

Khương Nguyễn bưng một chồng tài liệu, lấy đủ dũng khí mới gõ cửa.

“Mời vào.” Giọng nói trầm ấm mà nho nhã từ bên trong cánh cửa truyền đến.

Khương Nguyễn đẩy cửa ra, Thẩm Uẩn Xuyên đang ngồi ở sau bàn làm việc, nghe được tiếng mở cửa thì đưa tầm mắt từ trước màn hình máy tính chuyển lên người cô.

“Hiệu trưởng Thẩm, thầy Hình nói tôi đưa tài liệu các năm trước của trường cho thầy.” Khương Nguyễn lễ phép đem tài liệu trong tay đưa ra.

Thẩm Uẩn Xuyên duỗi tay tiếp nhận, nói cảm ơn sau đó nhìn cô nói: “Cô Khương đúng không? Mời ngồi.”

Khương Nguyễn tính toán đưa xong sẽ đi ngay, hiện giờ lại không thể không ngồi.

Thẩm Uẩn Xuyên nhìn bộ dáng ngồi nghiêm chỉnh của cô, đột nhiên cười lên tiếng: “Cô Khương trông rất căng thẳng.”

Diện mạo của anh vô cùng anh tuấn, nếu đang ở cổ đại thì đại khái cũng là công tử dòng dõi quý tộc. Anh hiện giờ đang cong môi bật cười, làm cả người cô cảm giác như tắm mình trong gió xuân thoải mái.

Cảm xúc thấp thỏm trong lòng Khương Nguyễn bởi vì nụ cười này của anh mà bình tĩnh lại không ít.

“Cô Khương không cần phải căng thẳng, tôi không có ăn thịt người.” Thẩm Uẩn Xuyên đem mắt kính tháo xuống, đặt ở trong tay.

Không có mắt kính che chắn, Khương Nguyễn phát hiện anh cùng những người cận thị khác không giống nhau, đôi mắt anh thâm thúy có hồn hơn, giống như một hồ nước sâu thẳm không thấy đáy, có thể đem người ta hút lấy chặt chẽ, có một lực mê hoặc người khác.

Anh chắc là không bị cận, Khương Nguyễn ở trong lòng trộm suy đoán.

Hai người tùy tiện nói chuyện vài câu về tình huống ở trường, Thẩm Uẩn Xuyên đột nhiên chuyển đề tài:

“Hình như cô Khương cùng học sinh có quan hệ không tệ.”

Khương Nguyễn thình lình nghe anh nói như vậy, thần kinh tức khắc khẩn trương.

“Tạm…. Tạm được thôi.”

“Cô Khương không cần khiêm tốn, đây là chuyện tốt, học sinh tín nhiệm cô, cùng cô làm bạn bè, chứng minh cô đã là một giáo viên xứng đáng.” Thẩm Uẩn Xuyên vừa nói vừa đứng dậy rót ly nước, đưa cho Khương Nguyễn.

Khương Nguyễn vội vàng nói lời cảm ơn, nhớ đến phép tắc chuẩn bị đứng dậy thì bị anh nhẹ ấn bả vai, tỏ vẻ không cần cô đứng lên.

Bàn tay anh rất ấm, rõ ràng chỉ một cái chạm nhẹ lên vai, Khương Nguyễn lại có cảm giác nơi bả vai bị anh chạm vào bắt đầu nóng dần lên.

“Nhưng mà, làm hiệu trưởng, tôi cảm thấy cần thiết phải nhắc nhở cô Khương một chút, mọi chuyện đều có giới hạn của nó, một khi vượt qua giới hạn, kết quả thế nào thì không phải ai cũng có thể chấp nhận.”

Thẩm Uẩn Xuyên dùng thanh âm bình tĩnh mà nói những lời này, ngữ khí như một trưởng bối ôn nhu.

Nhưng Khương Nguyễn đang căng thẳng nên nghe không hiểu lời anh, chỉ cho rằng anh là đang cảnh cáo cô.

Rõ ràng biết anh không thể nào biết được mình làm cái kia trong mộng xuân, nhưng nghe anh nói những nói này thì Khương Nguyễn cảm thấy bản thân giống như tội phạm, đứng dưới ánh mặt trời không có chỗ trốn, chờ đợi bị phán tội.

Trong lòng hốt hoảng, tay cũng theo đó run rẩy làm rớt ly nước, tất cả nước trong ly đều đổ trên váy Khương Nguyễn.

May mắn Thẩm Uẩn Xuyên rót nước ấm cho cô, nên không đến mức bị phỏng, chỉ là vị trí ướt ngay tại bắp đùi, váy là loại vải dệt hơi mỏng, lúc này đã ướt đẫm dính sát vào da thịt, lộ ra hình dạng của bắp đùi.

Thẩm Uẩn Xuyên đứng dậy xem cô, tầm mắt lướt đến chỗ ướt đẫm của cô, vải dệt thấm hút bó sát vào da, lộ ra bộ phận ở giữa hai chân cùng đường rãnh mê hoặc…..