Chương 1: Chọn người hiến tế

Hạn hán kéo dài.

Tại nước An Nam có huyện Tây Hương đã ba năm rồi không có một hạt mưa nào.

Trong cung phái khâm sai phát lương thực đến cứu tế, nhưng còn chưa tới tay người dân thì đã bị quan lại ăn không còn một mảnh.

Tri phủ nói cái gì cũng tốt, công trình thủy lợi lại mãi không thấy động tĩnh gì?

Người dân bị nạn không ngừng than khổ, lương thực còn lại đã gần hết, nếu chỉ dựa vào vỏ cây cơ bản không thể sống nổi, người dân dần dần cũng đi đến nơi khác sống.

Một vài người già tuổi tác đã cao nghĩ đến thời trẻ từng gắn bó ở đây, thì mới lưu luyến không muốn rời xa quê hương.

Thôn Tiểu Hà là một thôn trang như vậy, trong thôn vẫn luôn nghe đồn, ba năm trước quả phụ Giang Tuyết Nga bị đại oan khiến trời tức giận, tháng sáu lại có tuyết rơi nơi pháp trường, nên đã khiến huyện Tây Hương ba năm liền không có mưa, chỉ có xà thần trên núi mới giúp được họ.

Chứng kiến cuộc sống ngày càng khó khăn, giếng khô cạn còn vỏ cây có thể ăn từ từ cũng hết, mà cây trồng trên đất Quan Âm ăn xong sẽ chết người.

Không còn cách nào khác, người dân thôn Tiểu Hà đành nghĩ ra cách hiến tế tân nương cho xà thần.

Trong thôn ra quy định, người dân sẽ viết tên nữ nhi trong nhà mình lên thẻ trúc, tiến hành rút thăm, cuối cùng rút trúng thẻ của nữ nhi nhà Điền Thương, tên là Điền Vi.

Không lâu sau, nhà Điền Thương biết tin này đã khóc than một trận, Điền Vi ôm lấy tay tỷ tỷ là Điền Điềm, hốc mắt ướt đẫm: "Tỷ tỷ, tỷ thật sự muốn đi thay ta sao?"

Thiếu nữ bị Điền Vi ôm lấy, khẽ mỉm cười xoa đầu Điền Vi: "Ừ, tỷ tỷ thay ngươi đi, chờ trời mưa xuống, ngươi ở nhà nhất định phải chiếu cố tốt cho bá phụ bá mẫu, không thể tùy hứng nữa, biết không?"

Điền Vi liên tục gật đầu, không kìm được mà rơi nước mắt.

Điền phụ Điền mẫu đứng bên cạnh cũng gạt lệ, Điền mẫu nhịn không được khụt khịt: "Điềm Điềm, thật là khổ cho ngươi, ngươi vào nhà chúng ta nhiều năm như vậy, nhà ta không chỉ không thể cho ngươi cuộc sống giàu có, còn liên lụy ngươi đi hiến tế thay Vi Vi..."

Mắt Điền Điềm cũng ngập nước nhưng trên mặt vẫn cười: "Bá mẫu không cần nói vậy, phụ mẫu ta mất sớm, trong thôn cũng không ai muốn nhận nuôi, chỉ có bá phụ bá mẫu nguyện ý nhận nuôi ta, còn đối xử với ta như nữ nhi ruột, ta thực sự hạnh phúc, thay Vi Vi đi là ta tự nguyện, bá phụ bá mẫu đau lòng cho Vi Vi thì ta cũng vậy. Huống chi hiến tế cũng không nhất định đáng sợ như chúng ta nghĩ, bá phụ bá mẫu không cần lo lắng."

Điền phụ Điền mẫu nghẹn ngào không nói nên lời, đêm nay, người trong nhà cơ hồ khóc cả đêm.

Ngày hôm sau, trong thôn liền có người tới giúp Điền Điềm trang điểm, thay áo cưới đỏ thắm, trời tối thì đưa tân nương vào núi sâu, Điền Điềm vẫn luôn kìm nén không khóc, đồ dùng trong thôn không nhiều, son phấn trên mặt nàng đều là do nữ nhi của trưởng thôn tích góp từng chút một mà có.

Khi lên kiệu hoa, khó kìm được cảm xúc nên Điền Điềm nhịn không được mà khóc lên rồi khom người cúi lạy: "Bá phụ bá mẫu, Điền Điềm bất hiếu, không thể ở bên cạnh hầu hạ hai người, cảm tạ công ơn bá phụ bá mẫu nhiều năm dưỡng dục, hy vọng sau khi ta đi, mỗi năm thanh minh, bá phụ bá mẫu có thể thay ta thắp cho phụ mẫu một nén nhang."

Tiếng khóc vang lên bốn phía, Điền Điềm ngửa đầu nuốt nước mắt vào trong, không dám nhìn lại mọi người, lập tức bước lên kiệu hoa.

Tiếng kèn vang lên, kiệu hoa lắc lư rồi nâng lên, Điền Điềm hít một hơi thật sâu, đem khăn voan che đầu lại rồi ngồi nghiêm chỉnh.

Cả đoạn đường xóc nảy, không biết trải qua bao lâu, kiệu hoa cuối cùng cũng ngừng lại.