Chương 2: Ta là tân nương thôn Tiểu Hà hiến tế cho ngài

Thôn trưởng cùng Vu sư đã sớm chờ bên ngoài.

Kiệu hoa dừng lại, dưới sự trợ giúp của người dân trong thôn, Vu sư liền bắt đầu nghi thức hiến tế.

Đọc xong tế văn rườm rà, ngay lập tức toàn bộ ngọn núi chỉ còn lại Điền Điềm.

Ban đêm gió núi không ngừng thổi vào từ cửa kiểu, thổi đến áo cưới khăn voan Điền Điềm không ngừng lay động, như là yêu quái tức giận nổi cuồng phong.

Điền Điềm nắm chặt áo cưới trên đùi, trái tim đập không ngừng.

Đêm đen, duỗi tay không thấy năm ngón, huống chi nàng còn đội khăn voan.

Ngọn nến nơi hiến tế đã sớm bị gió thổi tắt.

Bỗng nhiên, ngoại trừ tiếng gió cùng âm thanh gió thét, trong không khí tựa hồ còn có âm thanh khác thường khác.

Điền Điềm khẩn trương mà ngừng thở, dựng lên lỗ tai cẩn thận nghe.

Xoẹt xoẹt, như là thứ gì bay nhanh tới, càng ngày càng rõ ràng.

Phù ---

Mành kiệu bị kéo ra, gió so với lúc trước càng thêm mãnh liệt thổi lên người nàng.

Điền Điềm cảm thấy có hai đạo u quang đánh vào khăn voan, nàng nắm áo cưới, ép bản thân không được hoảng sợ mới nhịn xuống xúc động muốn hét lên rồi bỏ chạy.

Tuy người dân trong thôn đều nói có đại xà thành tinh, chỉ cần hiến tế thiếu nữ là trời sẽ ban mưa lớn xuống. Nhưng đáy lòng nàng cũng không tin tưởng, chỉ là không muốn hủy đi hy vọng cuối cùng của người dân trong thôn. Hơn nữa, nàng không muốn muội muội Điền Vi phải nhận lấy tai họa, nên mới ngoan ngoãn chờ bị hiến tế.

Nhưng xem tình huống trước mắt, sự tình cũng không như nàng nghĩ.

Phù--

Lại một trận gió đến, gió quá lớn, không biết là vật kia tiến vào làm gì, khăn voan trên đầu Điền Điềm liền bị thổi bay ra ngoài.

Nàng vừa mở mắt, tức khắc thấy đôi mắt tản ra u quang như hai cái chuông đồng lớn nhỏ dừng ở ngang đầu nàng, khoảng cách vô cùng gần.

Ý muốn mở miệng hét chói tai vừa hiện lên đã bị nàng ngăn lại. Nàng không quên, nàng tới đây là vì cầu mưa, nếu chọc giận nó, cả thôn liền xong đời.

May mắn lúc nàng nghe được tiếng động kì lạ đã chuẩn bị tâm lý.

Nàng giật nhẹ khóe miệng cứng đờ, nỗ lực làm cho khuôn mặt tự nhiên chút. Sau đó cung kính nói: "Xà thần đại nhân khỏe chứ, ta là tân nương mà thôn Tiểu Hà hiến tế cho ngài."

Vừa nói, nàng vừa chậm rãi vươn tay.

Tay nàng run rẩy, nàng không biết nàng sẽ sờ đến cái gì, cũng không biết nàng cứ sờ vào như vậy có bị cắn đứt hay không?

Tay nàng thật nhanh đã đυ.ng vào thân thể "nó".

Tay nàng sờ được một hàng vảy, sắp hàng chỉnh tề, quả thật là rắn. Ngoài dự đoán là, vảy cũng không lãnh lẽo mà ấm áp. Thậm chí bề mặt cũng không hề thô ráp, tựa như chạm vào một khối ngọc thạch tốt nhất!

Nàng may mắn được một lần chạm qua ngọc thạch. Đó là trước khi nạn hạn hán xảy ra, con gái lớn nhà thôn trưởng xuất giá, thôn trưởng vì nàng đặt mua trang sức ngọc thạch. Tuy rằng ngọc thạch phẩm tướng không cao, nhưng nàng cảm thấy ngọc thạch tốt nhất cũng giống như cảm giác nàng đang sờ hiện tại vậy.

Nàng nhịn không được than nhẹ, không nghĩ tới, thế nhưng có vảy sẽ là dạng này. Nếu không phải nàng chạm đến đồ vật quả thực có hình dạng dài, nàng sẽ hoài nghi đây không phải là rắn!

Ngay vào lúc nàng suy nghĩ, gió bên ngoài như bị làm cho bất động, đột nhiên im bặt.

Cùng lúc đó, tách tách vài tiếng, ngọn nến đã bị gió thổi tắt ngoài kiệu hoa bỗng sáng lên, "nó" cũng đột nhiên hiện lên trước mắt nàng!