Chương 3: Sẽ ăn nàng sao?

"A!" Điền Điềm rốt cuộc không chịu đựng được, thét lên chói tai, cơ thể cũng không ngừng lùi về sau!

Nàng thật sự không nghĩ tới, sẽ bỗng nhiên nhìn đến "nó" như vậy!

Hơn nữa, khi nàng đang sờ vào vảy ban đầu chỉ nghĩ rằng cảm giác ấm áp trơn bóng như vậy, dù có là rắn, cũng sẽ không phải là loại rắn vô cùng dữ tợn xấu xí! Thậm chí nhan sắc hẳn cũng sẽ giống con gái lớn thôn trưởng, vô cùng đẹp!

Nhưng mà, nàng nghĩ sai rồi.

Đập vào mắt nàng không phải là bạch xà xinh đẹp, mà là một thân hắc xà to lớn có vẻ vô cùng dữ tợn!

Không chỉ vậy, nhan sắc kia còn đen đến vô cùng thuần khiết, như bị trúng độc, vừa thấy khiến cho người khác không dám tới gần!

Điền Điềm không ngừng lùi về phía sau, mãi đến lúc sau lưng chạm vào mặt kiệu, nàng mới đột nhiên nhớ ra mình tới làm gì, nàng tới cầu mưa. Khi thấy nó tiến vào, tuy rằng cũng sợ, nhưng vẫn không có biểu hiện rõ ràng như vậy, còn đυ.ng vào nó xem như chào hỏi.

Chạy trối chết như bây giờ, không biết xà thần có nổi giận hay không!

Điền Điềm sợ hãi mà nhìn đại thần trước mắt: "Xà thần, ta..."

Đại xà nhìn nàng một cái, xoay người quay đi khỏi kiệu hoa.

Điền Điềm cho rằng nó không nghĩ đến phản ứng của nàng, sợ tất cả nỗ lực của thôn dân đều đổ sông đổ bể.

Nàng không dám sợ hãi nữa, lao ra khỏi kiệu hoa quỳ gối trước mặt đại xà: "Xà thần, ta sai rồi, vừa rồi là ta làm không tốt. Ta thừa nhận vừa rồi quả thực sợ hãi, nhưng ta đảm bảo sẽ nỗ lực khắc phục, xin xà thần đừng tức giận!"

Nói xong chính nàng cũng thấy muốn cười.

Tuy rằng tiếng gió bỗng nhiên ngừng, ngọn nến cũng bỗng nhiên sáng lên.

Nhưng nhìn thế nào đây cũng là một con rắn. Tuy rằng hình dáng so với rắn bình thường lớn hơn rất nhiều, bản thân cũng có khả năng kì lạ. Nhưng nó thật sự nghe hiểu tiếng người sao?

Huống chi, ai có thể bảo đảm gió không phải tự dừng, những ngọn nến đó bị gió thổi chưa tắt hoàn toàn, chỉ cần cơn gió nhỏ liền cháy lên lại đây?

Nếu là như vậy, là nó làm gió ngừng sao? Sẽ ăn nàng sao?

Điền Điềm lo sợ bất an.

Bỗng nhiên một bóng đen lớn dừng lại trước mặt nàng.

Nàng ngẩng đầu, tức khắc liền thấy con rắn kia di chuyển thân hình đi phía trước không đổi, đầu xoay lại đây, đứng trước mặt nàng, hai mắt nhìn nàng.

Lúc trước không có ánh sáng, nàng chỉ nhìn thấy đôi mắt màu tản ra ánh sáng màu lục.

Vì sợ hãi, nàng không dám cẩn thận quan sát đôi mắt đó.

Hiện tại, nàng rốt cuộc đã thấy được.

Bởi vì thân hình rất lớn, đôi mắt cũng không nhỏ. Hơn nữa, không có ánh sáng, đôi mắt hiện ra màu xanh lục, đều đều chia dọc theo con ngươi, đẹp ngoài dự đoán.

Ngoài ra, làm cho nàng càng kinh hãi chính là, khi nhìn vào đôi mắt này, nàng cảm thấy trong ánh mắt có cảm xúc như con người.

Mà cảm xúc này là, thương hại.

Nó thế nhưng, thương hại nàng...

Nó cảm thấy nàng đáng thương ư...

Không chờ nàng phản ứng lại, đầu rắn hướng về phía nàng hạ xuống, giống như người khom lưng đưa lưng ra.

"Ngươi... Ngươi là muốn cho ta ngồi lên sao?"

Đầu rắn hướng về phía nàng hơi gật gật.

Điền Điềm hít vào một hơi, thật cẩn thận đứng lên rồi bò đến mặt trên cổ rắn cúi thấp, ôm chặt lấy nó.

Thân rắn di chuyển thật nhanh, lướt qua dàn tế, bốn phía không hề có ánh nến.

Bầu trời cũng không có ánh trăng, trước mắt tối đen.

Hoàn toàn không biết gì lại còn bị treo trên không dễ khiến người sợ hãi, Điền Diềm gắt gao ôm cổ rắn, không dám nhúc nhích chút nào.

Cũng không biết trải qua bao lâu, thân rắn như xuyên qua một tầng chắn.

Ngay sau đó, mí mắt đang nhắm lại của nàng bắt đầu xuất hiện ánh sáng.