Chương 13: Thái Tử Địch Quốc Quá Dính Người

Trong ngực là đại bảo bối mình hằng mơ ước, Vân Thường mặc kệ là ai đều sẽ không quan tâm, một đường đi thẳng, thế nhưng không có người nào dám liếc nhìn đại bảo bối trong lòng ngực hắn một cái.

Lão Thái giám nghĩ thầm, Thái Tử ôm cái gì trở lại vậy, bọc đến kín mít!

……

Phái người nước ấm tới, giúp người trong lòng ngực rửa sạch thân thể, thay y phục sạch sẽ, lại nhẹ nhàng nhét tay chân vào trong ổ chăn ấm áp, Vân Thường vẫy đuôi nhìn sẽ khuôn mặt đang ngủ của Khuynh Vương, bẹp một tiếng hôn lên trên mặt, lúc này mới cảm thấy hài lòng mà đi tắm rửa.

【……】

Cự Vô Bá không biết nên nói gì, vào thời khắc định mệnh lại bị cắm nói, mở to mắt nhìn đồng bọn lâu năm của mình bị heo củng, tâm tình quả thực là vô cùng chua xót.

Thái Tử thay đổi y phục xong, mỹ mãn chui vào trong ổ chăn, ôm người ngủ, tâm tình tốt đến không được.

Cự Vô Bá không chịu cô đơn biến thành hamster nhỏ, ở trên mặt Thái Tử dẫm vài cái, thấy đối phương như cũ không hề có cảm giác gì tiếp tục mỹ mãn ngủ, liền nhịn không được càng chua xót…… Rốt cuộc khi nào mình mới có thể có được một cái thân thể!

Khi Mặc Tứ tỉnh lại, đã là ngày hôm sau, hắn nhíu mày ngồi dậy, cảm thấy eo vô cùng nhức mỏi, ngước mắt liền thấy hamster nhỏ ủy khuất ngồi một chỗ rớt nước mắt.

Mặc Tứ:…… Ngươi làm sao vậy?

【 Mặc Mặc lúc trước, lúc trước có phải hay không là ngươi cưỡng chế khiến ta ngủ đông? 】 hamster nhỏ càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, rốt cuộc không thể giải thích được vì sao ở thời khắc mấu chốt đột nhiên mình lại ngủ đông, nghĩ như thế nào cũng không thông.

Cũng chỉ có thể nghĩ Mặc Mặc không muốn cho người khác thấy chuyện xấu hổ của mình mà làm như thế thôi, chung quy quyền điều khiển không gian đều nằm trong tay Mặc Mặc!

Mặc Tứ kinh ngạc: Ngươi nói ngươi bị cưỡng chế ngủ đông?

【 Ân QwQ 】 hamster nhỏ ủy khuất.

Mặc Tứ nhíu mày: Ta không có quyền hạn có thể cưỡng chế ngươi ngủ đông. Hơn nữa lúc ta còn làm hệ thống còn chưa từng gặp trường hợp này bao giờ!

Hamster nhỏ ngẩn ngơ 【 Đây rốt cuộc là tình huống gì? 】

Mặc Tứ: Đại khái là di chứng của trao đổi thân thể đi? Hay là do ngươi cắn nuốt quá nhiều virus mới bị cưỡng chế ngủ đông để thăng cấp?

Hamster nhỏ thực sự không hiểu, hai người nói nửa ngày cũng không có nghĩ ra được cái gì khác, chỉ có thể đem chuyện này để qua một bên.

Dị thế giả của thế giới này đã bị thanh trừ, nữ chính bởi vì khí vận bị lấy hết, mất đi hào quang chỉ có thể ngã xuống, miệng không thể nói tay không thể dùng, trực tiếp bị coi thành kẻ đầu sỏ hại chết Thừa Tướng sợ tội bỏ trốn.

Cũng may bên người còn có một nam tam trung thành tận tâm chiếu cố, bị Thái Tử quang minh chính đại chèn ép, cũng chưa từng từ bỏ, tướng mạo cũng rất dễ nhìn.

Chỉ là do có virus xâm nhập vào đầu óc, vô hình ý niệm bị phóng đại ra, không thể nào buông xuống được, cho dù hiện giờ thân tàn, nữ chính cũng nhịn không được khát vọng muốn trở thành người trên vạn người, chỉ tiếc đây mãi mãi cũng chỉ là ước mơ mà thôi.

Trọng điểm là, giá trị phẫn nộ của nữ chính còn thiếu hai mươi……

Mặc Tứ: Đi, đi gặp nữ chính!

【……】 Mặc Mặc ngươi hiện tại như thế nào đều không suy xét đến giá trị phẫn nộ của nam chính (⊙o⊙)?

Biệt viện tao nhã tĩnh lặng, có một người chỉ có thể vô lực tựa vào giường, ánh mắt trống rỗng.

Nàng hiện giờ chính là muốn làm gì đều làm không được, mỗi khi thấy cánh tay vô lực của mình, hận ý đối với Thái Tử càng tăng thêm một bậc.

Nếu là nàng có thể tiếp xúc với hoàng tử khác, nhất định sẽ kéo Thái Tử xuống nước! Đáng tiếc nàng hiện tại luôn bị người âm thầm theo dõi……

Nghĩ đến mình không khác gì một phạm nhân bị canh giữ, Đào Uyển Tuệ không khỏi đối với nam tam sinh ra một ít oán hận, hắn đã thật lâu không có tới, đám nô tài chính là gió theo chiều nào ngã chiều nấy đối với nàng hầu hạ ngày càng không có tâm!

Mặc Tứ chém chết nha hoàn, quang minh chính đại đứng ở trước mặt nữ chính, nhìn nàng một hồi không lên tiếng.

Đào Uyển Tuệ kinh hoảng thất thố, muốn lớn tiếng kêu cứu lại chỉ có thể phát ra âm thanh mơ hồ không rõ, chỉ có thể chảy mồ hôi lạnh nhìn đối phương.

Mặc Tứ liếc mặt đánh giá trên dưới nàng một cái “Gần nhất cảm thấy thân thể mình như thế nào?”

Đào Uyển Tuệ hoảng sợ nhìn hắn, trong miệng hàm hồ thét chói tai, đứng dậy muốn chạy lại như bị đóng đinh tại chỗ không thể động đậy, nhớ tới Mặc Tứ ngày ấy thân pháp quỷ dị, liền nhịn không được mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

“Ta nhìn ra được thân thể ngươi càng ngày càng không xong, sức mạnh phụ thân ngươi cho ngươi cũng đã bị phản phệ, tư vị này rất không dễ chịu đi?” Mặc Tứ lời nói lạnh nhạt kí©h thí©ɧ nàng “Nga, đúng rồi, nam nhân bên cạnh lúc trước đâu? Ta hình như nghe nói tiểu công tử Hầu phủ hôm nay thành thân!”

Đào Uyển Tuệ thần sắc cứng đờ, không khỏi nhớ tới hành động của đối phương mấy ngày trước, thậm chí thái độ của bọn nô tài đối với nàng cũng càng ngày càng giảm, trong lòng vô cùng kinh hãi, nhưng ngoài mặt ngoài lại căm tức nhìn, miệng cọp gan thỏ.

“Ta hôm nay đến đây là muốn xem bộ dạng của Đào tiểu thư như thế nào, có thể hay không qua mấy ngày nõ sẽ bị đuổi ra khỏi nơi này!” Mặc Tứ không ngừng kí©h thí©ɧ đối phương, hài lòng nhìn đối phương tròng mắt đỏ ửng lên.

【 Giá trị phẫn nộ nữ chính +5】

【 Giá trị phẫn nộ nữ chính +5】

Mặc Tứ hướng nàng đi tới vài bước “Ngươi đại khái vẫn luôn nghĩ không ra vì sao mình lại trở nên như thế này đi? Tỷ vì sao người tỷ tỷ bị mình hạ độc chết lại đột nhiên sống lại, rõ ràng đã sai người tung tin đồn, cuối cùng vẫn bị Thái Tử bắt được, tỷ như cuối cùng tiểu công tử Hầu phủ lại cùng người khác thành thân……”

Mặc Tứ nói ra từng ý, nhìn đối phương không thể tin trợn to mắt, nghiêm trang gật đầu “Không sai, đều là ta làm!”

【 Mặc Mặc, giá trị phẫn nộ của nữ chính gần đạt đến cực đại -_-||】

Mặc Tứ vừa lòng, cho dù hắn dùng ngôn ngữ để kí©h thí©ɧ, cũng không thể tạo thành thương tổn trực tiếp cho nữ chính, có lẽ chỉ có thể suy suýt như vậy cả đời, đối lập với Khuynh Vương đời trước, xem như cũng khá hơn rất nhiều.

Mặc Tứ nhớ tới Khuynh Vương đời trước, vô tội đến nhường nào, bởi vì dính dáng đến nam nữ chính mà bị nước mất nhà tan, hối hận cùng tự trách, cơ hồ suy sụp ốm đến da bọc xương.

Hắn sợ hãi chính mình sau khi chết đi không thể đối mặt với thân nhân của mình, càng không dám đối mặt với con dân Thịnh Quốc, chỉ có thể xin lỗi, cuối cùng vẫn trở thành tấm bia bị người khác ngắm……

Tran giành tình cảm cới người mình thích không có sai, nhưng sai ở chỗ, sau khi nam nữ chính khắc khẩu, nữ chính vì muốn thể hiện mị lực của mình mà tìm tới Khuynh Vương khóc lóc kể lể, đem một kẻ si tình lợi dụng triệt để, thời gian ở Thịnh Quốc, nàng lại chưa bao giờ nghĩ tới sẽ cùng Khuynh Vương ở bên nhau.

Tới khi nam chính lật đổ Thịnh Quốc, biểu hiện ra binh lực, Thịnh Quốc suy tàn, nữ chủ dứt khoát vứt bỏ Khuynh Vương ra đi, khiến hắn trở thành đá kê chân cho nam chính.

Nữ chính luôn nói là nàng ra đi vì yêu nam chính, thật ra chỉ là ích kỷ của riêng nàng mà thôi.

Như thế này cũng coi như là vì Khuynh Vương báo thù, có thể khiến đối phương an tâm đầu thai chuyển thế, không cần luôn giữ oán khí vào cảm giác không cam lòng bên người, ở lại thế gian làm quỷ.

Đại khái nữ chính cũng không biết, Khuynh Vương sau khi chết hóa thành quỷ hồn, bởi vì oán khí tận trời từ trong tay quỷ sai trốn thoát, vẫn luôn đi theo bên người nàng, nhìn nhất cử nhất động của nàng, nhìn bản thân mình bất quá chỉ là món khai vị trong bữa tiệc tình ái của họ mà thôi, nội tâm oán hận tăng lên mạnh mẽ liền hóa thành lệ quỷ.

Chính mình luôn vì nàng mà trả giá, lại vẫn luôn bị lợi dụng, nàng lên ngôi vị Hoàng Hậu, là dẫm lên muôn vàn xương khô đi lên, là dẫm lên con dân, hoàng thất Thịnh Quốc đi lên! Khuynh Vương như thế nào không hận, như thế nào không oán!

Nhìn vào mắt nữ chủ, Mặc Tứ liền đoán ra được nhiệm vụ đã thành công, liền không để ý tới nàng nữa, lặng yên không một tiếng động rời đi, một đường trở về trạm dịch.

Đến khi nằm được trên nệm, Mặc Tứ nhịn không được hít vào một hơi, giảm bớt nhức mỏi ở eo, nhắm mắt dưỡng thần.

【 Mặc Mặc! 】 Hamster nhỏ rất là nghiêm túc kêu hắn 【 Hiện tại chúng ta không suy nghĩ đến cách nào để lấy giá trị phẫn nộ của nam chính sao? 】

Mặc Tứ:……

【 Mặc Mặc!!!! 】

Mặc Tứ: Ngươi nói.

【 Ngươi không phải đã thích nam chính rồi đi? 】

Mặc Tứ: Ta không hiểu.

Hamster nhỏ bị nghẹn họng, chính là, đối phương cứ dính đến chuyện cảm tình đều không hiểu, sao có thể thích nam chính được, nhất định là do mình suy nghĩ nhiều, (⊙_⊙) không sai.

Nghĩ như vậy, hamster nhỏ cuối cùng cũng yên tâm 【 Chúng ta nên làm thế nào để lấy giá trị phẫn nộ của nam chính? 】

Mặc Tứ suy tư: Ngày mai, ta gặp Hoàng Thượng Cẩm Quốc thông báo một tiếng, để về nước!

【 Đúng đúng, nhanh rời xa tên biếи ŧɦái đó……】 lời còn chưa nói xong, hamster nhỏ liền cảm thấy trước mắt tối sầm lại, nam chính vừa mới nhắc đến đã xuất hiện trước mặt.

【……】 Thái Tử thật là kẻ phiền phức ╰_╯

Vân Thường nhìn người nhắm mắt dưỡng thần, tâm cuối cùng mới an ổn lại, không tiếng động ngồi bên cạnh nhìn hắn ngủ.

Trời biết, chính mình sau khi hạ triều liền ném mọi người ra sau lo chạy về phủ, lại không tìm được bóng dáng hắn, khi đó chính mình có bao nhiêu hoảng loạn.

Trong đầu hiện lên đủ loại hình ảnh đối phương sinh khí rời đi, thậm chí còn nghi ra Khuynh Vương không chịu được nhục liền tự sát…… Vân Thường cảm thấy chính mình không thể lại tiếp tục suy diễn, chỉ có thể phóng ngựa đi tìm người, địa phương nghĩ đến đầu tiên chính là trạm dịch.

Chính xác, lúc mình đến đây, hắn đang an an ổn ổn ở chỗ này, chỉ là thoạt nhìn có chút mệt mỏi mà thôi.

Vân Thường vuốt hắn mặt, nhỏ giọng nói thầm “Thật may ngươi không có chuyện gì, có biết hay không ngươi làm ta sợ muốn chết!”

Mặc Tứ:……

Hắn yên lặng mở mắt ra nhìn Thái Tử.

Vân Thường dưới mắt hắn liền hạ mình, tay cứng đờ, rất là ủy khuất “Mới Lương ngươi như thế nào lại ở chỗ này a, ngươi có biết khi ta trở về không thấy ngươi ở phủ, còn tưởng rằng ngươi không cần ta!”

Cự Vô Bá không nhìn thấy gì lùi về không gian, còn không quên đâm chọt 【 Ý tứ chính là ngươi lãnh khốc, ngươi vô tình, ngươi vô cớ gây rối, ngươi bội tình bạc nghĩa! 】

Mặc Tứ: Câm miệng!

【 Nga QwQ 】

Mặc Tứ nhìn mắt Vân Thường, rút tay mình về “Thái Tử có việc gì sao?”

Vân Thường gật đầu “Có a, ta muốn mời ngươi đến phủ Thái Tử làm khách, Mới Lương theo ta đi đi, nơi này căn bản không thoải mái bằng Thái Tử phủ!”

Mặc Tứ lạnh nhạt “Không cần, ta đã chuẩn bị về nước, không cần phiền toái đến Thái Tử.”

Vân Thường ngẩn ngơ, sau một lúc lâu mới nói “Mới Lương ngươi, ngươi có phải hay không không thể tiếp thu tình cảm của ta?”

Cẩn thận nhìn đối phương, e sợ sẽ nhìn thấy một tia cảm xúc chán ghét ghê tởm trong mắt đối phương.

Mặc Tứ lắc đầu “Đây không phải là trọng điểm, ngươi thân là Thái Tử , tương lai sẽ trở thành Hoàng Đế, tự nhiên sẽ nạp tam cung lục viện, âm dương chi hợp mới là thiên địa chi đạo*.”

(Câu này ý là: nam nữ yêu nhau mới đúng đạo trời, tui muốn giữ nguyên nên không edit thẳng vào câu nói)

Vân Thường kinh hỉ “Nói như vậy, Mới Lương ngươi không có chán ghét tình cảm của ta?”

Mặc Tứ dừng một chút, không nghĩ tới hắn chỉ lo chú ý tới chuyện như vậy, không khỏi nhíu mày “Ngươi có hay không muốn cùng ta nói chuyện!”

“Nghe!” Vân Thường mặt dày mày dạn giữ chặt tay hắn “Ta mặc kệ chuyện khác, chỉ cần ngươi thích ta, ta cũng sẽ chỉ thích ngươi, mọi chuyện còn lại đều giao cho ta được không, Mới Lương ngươi đừng đi được không? Đừng rời khỏi ta!”

Mặc Tứ lạnh nhạt “Ta không thích ngươi!”

Vân Thường một chút đả kích cũng không có “Không quan hệ, ta thích ngươi, ta đối với ngươi tốt, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày ngươi thích ta!”

Mặc Tứ “……”

Hắn đối với Thái Tử này không biết nên nói cái gì. Huống chi đến việc làm cách nào để tăng giá trị phẫn nộ……

Hắn đột nhiên rút tay ra, ngồi dậy đưa lưng về phía Thái Tử “Ta nói, ta phải về nước!”