Chương 1: Trò chơi bút tiên.

“Bút tiên bút tiên, ngươi là ta kiếp trước, ta là ngươi kiếp này, nếu nguyện tục duyên cùng ta, mời vẽ tròn trên giấy….”

Trong lúc nửa tỉnh nữa mê, giọng nói của hai nữ sinh hợp lại truyền vào tai Trần Tiểu Nhã, tới tới lui lui mấy lần liền.

“Ôi, ôi ôi, bút động rồi!” Đột nhiên, một giọng nữ trong đó kinh ngạc kêu lên.

“Ôi, hình như mình cảm nhận được!”

“Chúng ta mau thử xem đi, xem có phải là thật không?” Một giọng nữ lúc đầu lại vang lên: “Bút tiên bút tiên, ngươi đến rồi sao. Nếu ngươi đến rồi, mời vẽ tròn trên giấy!”

Sau khi giọng nữ rơi xuống, cây bút tự mình chuyển động, hơn nữa còn kéo theo tay hai nữ sinh di chuyễn vẽ một hình tròn vào chữ “Đúng.”

Hai nữ sinh kia kinh hô một trận, bắt đầu hỏi một loạt câu hỏi liền tù tì.

“Bút tiên bút tiên, cuối kỳ ta thi trượt môn sao?”

“Bút tiên bút tiên, sau khi tốt nghiệp ta có thể tìm được một công việc tốt không?”

“Bút tiên bút tiên, tương lai ta có thế phất lên nhanh không?”

Trong tiếng nói ồn ào, cuối cùng Trần Tiểu Nhã cũng thoát khỏi bị bóng đè, cô mở choàng hai mắt.

Lúc này cô mới phát hiện ra vốn cô đang ghé lên một cái bàn đá ngủ thϊếp đi. Mà phía trên mặt bàn, là một cái cây cổ thụ xòe tán rộng che khuất mặt trời, vô số ánh sáng len lỏi quấn vào nhau. Lúc này đã là chạng vạng, hoàng hôn dần buông, nhưng lá cây tươi tốt ngăn ánh mặt trời không thể lọt xuống được. Có vẻ nơi đây rất hoang vắng.

Cách cái bàn này không xa còn để thêm một cái bàn vuông bằng đất kha. Mã hai bên trái phải cái bàn lại có một vị nữ sinh trẻ măng xinh đẹp, tay nữ sinh còn đang cầm một cây bút, dưới ngòi bút còn bày một trang giấy trắng đang vẽ cái gì đó. Dọc xung quanh bốn góc bàn đều đặt một ngọn nến màu trắng, ánh sáng mông lung chiếu rọi ra bốn xung quanh càng tăng thêm hơi thở âm trầm cho hoàn cảnh vốn hoang vắng này.

Trong lòng Trần Tiểu Nhã lộp bộp một cái, hoàn cảnh này… sao giống với cảnh trong trò chơi bút tiên trong phim ma thế? Phải biết rằng, phàm là người chơi trò bút tiên trong phim ma, kết cục cuối cùng không có kẻ nào tốt cả!!!

Hơn nữa, mới rồi không phải cô vừa cầm thư giới thiệu của cố vấn đến trường quay thử vai sao, tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở nơi xa lạ này, trước mặt còn là cảnh tượng hai người chơi trò triệu hồn bút tiên đầy quỷ dị nữa?

“Ôi, Đồng Đồng, Tiểu Nhã tỉnh rồi!” Cô gái lên tiếng đầu tiên mắt sắc, rất nhanh đã phát hiện Trần Tiểu Nhã tỉnh rồi, vội vàng đưa mắt ra hiệu với nữ sinh ngồi đối diện cô ta.

Nữ sinh gọi là Đồng Đồng cũng nhìn qua Trần Tiểu Nhã, sắc mặt còn kèm theo vẻ chế nhạo. Sau đó cả hai đồng loạt quay đầu, không hẹn mà hỏi cùng một câu: “Bút tiên bút tiên, Trần Tiểu Nhã và Khương Hạo có phải là một đôi trời sinh không?”

Nghe câu nói này, tim Trần Tiểu Nhã nhất thời ngừng đập nửa nhịp: Tiểu Nhã, Khương Hạo, Đồng Đồng, còn có câu nói quen không thể quen hơn trong trò bút tiên nữa… Không phải là cô đã xuyên vào cuốn tiểu thuyết mà cô vừa mới đọc xong tối qua đấy chứ?!”

Không chờ Trần Tiểu Nhã nghĩ nhiều, cây bút nắm trong tay hai nữ sinh kia bắt đầu chuyển động. Vào lúc cây bút sắp tới gần chữ “Đúng vậy” kia, đầu bút đột nhiên rung kịch liệt. Ngay sau đó nó quay ngoát một cái, dẫn hai tay nữ sinh kia tới vị trí chữ “Không”, giống như phát điên mà khoanh tròn mấy vòng liên tục, sức lực lớn tới mức chọc rách tờ giấy!

Tiếng xé rách kéo dài, tờ giấy mỏng tang cuối cùng bị xé rách nát dưới ngòi bút.

Mà cây bút trên tay hai cô gái kia giống như bị kí©h thí©ɧ gì, không còn chấp nhất với chứ không kia nữa, người lại tự viết lên giấy một chữ khác.

Mà điều dạo người chính là, cây bút tự động viết lên giấy không phải là chữ nào khác, mà đầy một trang đều là chữ “Chết”!