Chương 1492: Bốc hỏa ( canh một )

“Làm ta giật cả mình, còn tưởng rằng khách điếm đi lấy nước.”

“Ngay sau đó nhìn thấy Truy Vân đuổi theo ra tới, một bộ dáng muốn cắn bọn họ, mới đoán được khẳng định là đám rùa kia tới khách điếm quấy rối, ta liền chạy nhanh tiến vào nhìn xem các ngươi có sao không!” Hắn nói.

Dương Nhược Tình nhếch miệng cười: “Ngươi có tâm, chúng ta rất tốt, không tốt là đám người kia.”

Trương Lương Ngọc lại nhìn số đồ đầy bàn: “Đây không phải đều hàng vỉa hè ở chợ đêm sao? Sao lại nằm ở đây?”

Dương Nhược Tình nói: “Còn không phải là do số đồ này gây ra chuyện sao!”

“Tẩu phu nhân chớ sợ, trước cứ kể cho ta nghe, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy.” Trương Lương Ngọc nói.

Dương Nhược Tình nói: “Ta vừa mới kể cho cha ta và đại bá, hiện tại miệng khô lưỡi khô. Nhã tuyết, ngươi tới nói đi!”

Tiêu Nhã Tuyết ngoắc ngón tay với Trương Lương Ngọc, nói: “Béo đệ đệ lại đây, đến chỗ tỷ tỷ, tỷ tỷ kể cho ngươi nghe……”

Trương Lương Ngọc trợn mắt, “Nhân sinh gian nan có một số việc đừng vạch trần nha đại tỷ, ta chỉ là so với cây mía mượt hơn một chút mà thôi……”

Nghe Tiêu Nhã Tuyết ‘ thêm mắm thêm muối ’ miêu tả về đám Cường ca xong, Trương Lương Ngọc đều bốc hỏa.

“Con bà nó, đây là cái thế đạo gì? Một đám bụi đời cũng dám chạy đến khách điếm cường đoạt uy hϊếp?”

“Cũng quá kiêu ngạo đi? Quá không để thân thích của ta vào mắt, đây là đánh mặt mọi người, đặc biệt là mặt ta!”

Trương Lương Ngọc ở trong phòng chuyển vòng, “Không được, cái gì cũng có thể nhẫn, nhưng bị vả mặt như vậy cũng không thể nhẫn, ta phải đi làm chút việc để không thất vọng vẻ ngọc thụ lâm phong của ta!”

Hắn xoay người đi ra cửa, bị Dương Hoa Trung gọi lại: “Trương huynh đệ, ngươi muốn đi làm gì?”

Trương Lương Ngọc nói: “Dương tam thúc, ta đi tìm bằng hữu, xử lý đám Cường ca kia!”

Dương Hoa Trung nói: “Ta xem vẫn là thôi đi!”

“Tình Nhi lúc trước đã giáo huấn tên Cường ca kia rồi. Sáng ngày mai chúng ta sẽ phải lên đường, vẫn nên tận lực thiếu chọc chuyện thì hơn.” Nam tử nói.

Nghe Dương Hoa Trung nói, Trương Lương Ngọc cười.

“Dương tam thúc, ta biết thúc đang lo lắng cái gì.”

Hắn rất có kiên nhẫn nói, một chút đều không có cảm giác của công tử ăn chơi trác táng, không coi ai ra gì, tương phản lại có vẻ thực tôn kính.

“Người giống như tên Cường ca này, chỉ chuyên bắt nạt kẻ yếu. Chúng ta lui, hắn sẽ càng tiến thêm một bước, có khi sáng mai sẽ dẫn người tới nháo, không cho chúng ta rời khỏi khách điếm.”

“Chúng ta phải đánh cho hắn nằm bò ra đường, cho hắn biết đau, hắn mới có thể ngoan.” Hắn nói.

“Không sai, ta tán đồng Trương huynh đệ.” Dương Nhược Tình đứng dậy, vỗ tay nói.

“Loại người như tên Cường ca này, chính là thiếu đánh.”

“Trương huynh đệ, ngươi đi đi, dù cho không đánh hắn tàn phế, ít nhất cũng phải ném vào trong nhà lao!”

Dương Nhược Tình nói.

Bên này, Tiêu Nhã Tuyết cũng tỏ vẻ tán đồng.

“Béo đệ đệ, ngươi là một nam nhân có bối cảnh!”

“Chạy nhanh đi an bài cho đám Cường ca đón năm mới ở trong tù đi!” Nàng nói.

“Được!”

Trương Lương Ngọc gật đầu, xoay người, ngẩng đầu ưỡn ngực đi vận chuyển quan hệ của hắn.

Bên này, Dương Nhược Tình lại trấn an Dương Hoa Trung và Lạc Thiết Tượng: “Cha và đại bá không cần lo lắng, chạy nhanh về phòng ngủ thôi!”

Dương Hoa Trung và Lạc Thiết Tượng đưa mắt nhìn nhau, Dương Hoa Trung gật gật đầu: “Vậy được, các con cũng sớm nghỉ ngơi đi.”

“Vâng!”

……

Cường ca dưới háng đau đến không được.

Lúc trước bị Truy Vân đuổi theo, một lòng cố chạy trốn, vết thương càng nặng hơn.

Cường ca không rảnh đi để ý tới các tiểu đệ, thân thể cuộn tròn, đôi tay khẩn che dưới háng.

“Mau, mau đỡ ta đi đến y quán gần nhất!”

Cường ca dùng hết sức lực cuối cùng hô lên những lời này.

Các tiểu đệ tức khắc luống cuống tay chân hành động lên, nâng hắn tới y quán gần nhất.