Chương 1493: V·a ch·ạm quý nhân ( canh hai )

Dược còn chưa có băng bó xong, cửa y quán đã bị người phá ra xông vào.

“Vương ca, đêm hôm khuya khoắt, sao ngươi lại đây?”

Cường ca đau đến mồ hôi đầy đầu, nhưng nhìn thấy người tới, vẫn giãy giụa ngồi dậy, chủ động chào hỏi.

Nha dịch được gọi là Vương ca lạnh lùng nhìn Cường ca, lắc lắc đầu.

“Cường tử, ngươi lúc này chọc phải họa lớn, ta phụng mệnh lại đây bắt ngươi vào đại lao!” Vương ca nói.

Cường ca cả kinh, tròng mắt thiếu chút nữa trừng ra khỏi hốc mắt.

Vương ca nói tiếp: “Ngươi tối nay có phải dẫn người xông vào một khách điếm hay không?”

“Ta nói cho ngươi biết, ngươi đã va chạm quý nhân!”

“A? Quý nhân?”

“Vương ca, ngươi là đại ca của ta, chuyện này ngươi giúp đệ đệ đi……”

Cường ca trực tiếp từ trên giường bệnh lật xuống dưới, quỳ trên mặt đất hướng Vương ca cầu tình.

Vương ca lạnh nhạt lắc lắc đầu: “Ta là binh, ngươi là du thủ du thực, chúng ta chính tà không đội trời chung, ngươi đừng cùng ta nói giao tình!”

Sau đó, Vương ca khoát tay: “Người tới, mang bọn họ về, chờ đại nhân xử!”

……

Hôm sau ăn cơm sáng, Trương Lương Ngọc mặt mày hồng hào.

“Nói cho các ngươi một tin tức tốt, tên Cường ca và các tiểu đệ của hắn, tất cả đều đã bị bắt vào nhà lao, ha ha ha……”

“Béo đệ đệ, làm tốt lắm, tới, ăn bánh bao nhân trứng sữa đi, tỷ tỷ khao ngươi!”

Tiêu Nhã Tuyết chủ động gắp một chiếc bánh bao nhân trứng sữa cho Trương Lương Ngọc .

“Đa tạ Tiêu tỷ tỷ!”

Trương Lương Ngọc cười hì hì nói: “Tuy rằng ta đang định giảm béo, nhưng ngươi gắp bánh bao trứng sữa cho ta, ta không tiếc vi phạm nguyên tắc cũng muốn ăn xong!”

Sau đó, hắn kẹp bánh bao trứng sữa lên, một ngụm nuốt xuống.

Chọc cho Tiêu Nhã Tuyết cười khanh khách: “Béo đệ đệ ngươi quá đáng yêu, không cần giảm béo, như hiện tại giống quả cầu, trông rất vui mắt!”

“Được, ta đây liền nghe Tiêu tỷ tỷ!”

Trên bàn, những người khác nghe đối thoại của bọn họ vào trong tai, đều cười.

Nhưng ——

Có người lại rất không vui, cầm chiếc đũa ở kia dùng sức chọc sủi cảo chiên trong chén, làm bắn nước sốt lên mặt.

“Cách Tùng, ngươi làm sao vậy? Không có việc gì chứ?”

Lạc Phong Đường ngồi bên cạnh hắn có hơi chút kinh ngạc hỏi.

“Nhìn ngươi xem, đã bao lớn rồi hả? Ăn một cái sủi cảo chiên còn bắn nước sốt đầy mặt!”

Tiêu Nhã Tuyết đưa khăn cho hắn lau.

Thiên Cách Tùng không nhận khăn của Tiêu Nhã Tuyết, trừng mắt nhìn Tiêu Nhã Tuyết một cái: “Ta cao hứng, ta vui, không cần ngươi quản!”

Sau đó, hắn đứng lên đi về phía hậu viện.



Ăn cơm sáng xong, mọi người lại khởi hành.

Trương Lương Ngọc cưỡi ngựa đi bên cạnh xe ngựa Tiêu Nhã Tuyết, một đường nói chuyện phiếm trêu ghẹo.

Thiên Cách Tùng ngồi ở phía trước đánh xe, đưa lưng về phía bọn họ.

Cho nên bọn họ không nhìn thấy mặt hắn, đen như bầu trời mưa giông.