Chương 4.2: Thả thính

Sau khi tìm được nguyên nhân vì sao bản thân thất bại, Lâm Gia Bảo đã điều chỉnh lại cảm xúc, cô muốn xuất ra hành động thực tế!

Cô làm bộ cái gì cũng chưa phát sinh, ngọt ngào kêu to: “Cố Tử Ngang, Cố Tử Ngang……”

Cố Tử Ngang nghiêm túc nhìn sách, đôi mắt cũng không di chuyển một chút.

Thấy phản ứng này của anh, cô không bỏ cuộc, tiến lên phía trước, bám vào cánh tay anh lắc lắc, làm nũng nói: “Cậu nhìn tớ đi mà, sách thì để một lát đọc cũng được.”

Cố Tử Ngang đối với thiếu nữ làm nũng, thập phần bất đắc dĩ: “……”

Nữ sinh đều biến hóa như vậy sao?

Rõ ràng mấy ngày hôm trước còn có dáng vẻ tức giận, tớ không muốn nói chuyện với cậu, thỉnh không cần cùng tớ nói chuyện!

Lâm Gia Bảo thật cẩn thận quan sát vẻ mặt của anh, không giống như đang tức giận……

Cô nhẹ nhàng thở ra, quả nhiên Thắng Nam nói chính là có đạo lý, lúc trước cô đúng là quá rụt rè!

Nhưng anh trước sau cũng không chịu đem ánh mắt nhìn trên người cô, Lâm Gia Bảo kéo tay anh, bất mãn nhỏ giọng lầu bầu: “Cũng không thu tiền, cậu nhìn tớ một cái không được sao?”

Nghe được lời này, bỗng nhiên Cố Tử Ngang cảm thấy có chút buồn cười, cúi đầu, nghiêm túc mà nhìn cô.

Vì để anh xem rõ hơn, Lâm Gia Bảo cố ý đưa khuôn mặt đến càng gần, chớp mắt: “Cậu có cảm thấy hôm nay đôi mắt của tớ đặc biệt to hay không?”

Tầm mắt từ da thịt trắng nõn, đi xuống cái miệng nhỏ đỏ hồng, sóng mũi tinh xảo cao thẳng, cuối cùng ngừng lại ở đôi mắt như lưu ly đen bóng trong suốt kia.

Lông mi rất dài, con ngươi đảo quanh, tỏ vẻ vô tội, sáng lấp lánh, quyến rũ đến hút hồn.

Đôi mắt nhấp nháy nhấp nháy, như quét vào lòng anh.

“Có.” Trong lòng Cố Tử Ngang đột nhiên không kịp phòng ngừa mà rung động, mất tự nhiên di chuyển ánh mắt.

Thấy đôi mắt anh cụp xuống không nhìn cô nữa, Lâm Gia Bảo có chút buồn bực, nhíu mày, không cao hứng nói: “Cậu chỉ thừa nhận như vậy thôi sao, không hỏi xem vì cái gì sao?”

Cố Tử Ngang thật sự không hiểu gì cả, không biết cô muốn làm gì, dứt khoát trầm mặc không nói.

“Mau hỏi vì cái gì đi.” Lâm Gia Bảo nâng cằm anh lên, không cho trốn tránh, làm bộ dáng cậu không nói tớ liền không bỏ qua.

Hơi thở ấm áp từ trên người nữ sinh mang theo hương vị ngọt, thổi quét trên mặt anh, có chút ngứa, có chút khô nóng.

Vì tránh dẫn đến tình trạng giằng co nữa, Cố Tử Ngang đành phải thỏa hiệp, theo ý cô hỏi: “Vì cái gì?”

“Bởi vì trong mắt tớ có cậu.” Lâm Gia Bảo cười sáng lạn.

Cố Tử Ngang: “……”

“Cậu có biết trái tim của tớ đang ở đâu không?”

Lúc này không cần Cố Tử Ngang trả lời, Lâm Gia Bảo nhẹ chỉ ngực anh, kề sát bên tai anh, kiều mị nói: “Ở trong đây nha.”