Chương 5: Hạ thuốc

Lâm Gia Bảo nỗ lực theo đuổi Cố Tử Ngang, nói lời âu yếm, đưa bữa sáng tình yêu, các loại thủ đoạn ùn ùn không dứt.

Chỉ là không biết khi nào, đột nhiên trong lớp truyền ra tin tức Cố Tử Ngang cùng La Tình ở bên nhau, mấy ngày nay Lâm Gia Bảo rối rắm không chịu được, muốn hỏi rõ ràng lại không có lập trường.

Tưởng tượng đến Cố Tử Ngang thân mật cùng người khác, trái tim tựa như bị bàn tay bóp chặt, hít thở không thông khiến cô khó chịu.

Mặc kệ lời đồn đãi có phải sự thật hay không, dù sao đã áp đảo cọng rơm cuối cùng của Lâm Gia Bảo, mấy ngày nay, cô khó có thể đi vào giấc ngủ.

Đã cao tam, còn một năm nữa là phải tốt nghiệp, dựa vào thành tích của Cố Tử Ngang, khẳng định là muốn vào trường tốt nhất, đến lúc đó hai người căn bản không có giao thoa nào.

Cô cũng sẽ trở thành người đi ngang qua cuộc đời Cố Tử Ngang. Có khả năng nhiều năm sau, đến tên cô Cố Tử Ngang cũng không nhớ nổi, như vậy thật đáng buồn.

Cho nên dù Cố Tử Ngang chán ghét cô, Lâm Gia Bảo cũng muốn lưu lại dấu vết khó có thể quên trong lòng anh.

Cuối tuần, Lâm Gia Bảo cải trang tìm một cửa hàng tình thú mua cái gọi là xuân dược, sau đó đi khách sạn đặt phòng.

“Bạn học Cố, tớ gặp chút phiền toái, tuy rằng đã muộn rồi, nhưng cậu có thể tới giúp tớ hay không?” Hết thảy chuẩn bị ổn thoả, Lâm Gia Bảo gọi điện thoại cho Cố Tử Ngang khóc lóc thảm thiết, không tin anh thật sự mặc kệ, dù sao cũng ngồi cùng bàn với nhau.

“……” Đầu dây bên kia trầm mặc nửa ngày, cuối cùng đáp ứng, “Địa chỉ.”

Sau khi xác định Cố Tử Ngang sẽ đến, Lâm Gia Bảo đi vào phòng tắm tẩy rửa sạch sẽ, làm đủ chuẩn bị.

Tuy rằng chuẩn bị đầy đủ, nhưng cô phi thường khẩn trương, vì thế uống chút rượu thêm can đảm, gương mặt nhiễm màu đỏ ửng mê người, cả người đều phấn phấn nộn nộn, nhìn qua cực kỳ hấp dẫn.

Cô bọc áo tắm ngồi ở mép giường chờ đợi, có chút thấp thỏm, thường thường nhìn WeChat, sợ Cố Tử Ngang bội ước không tới, quả thực như một giây bằng một năm.

Không bao lâu, chuông cửa vang lên, Lâm Gia Bảo chạy như bay đi mở cửa.

“Cậu tới rồi!” Khuôn mặt nhỏ hưng phấn đỏ bừng.

Cố Tử Ngang thấy dáng vẻ của cô, lông mày hung hăng nhảy dựng.

“Trước tiên vào đây đã.” Lâm Gia Bảo không tự giác nuốt nước bọt, tránh qua một bên để anh tiến vào, lúc này mới lảo đảo lắc lư giữ cửa khóa lại.

Trong phòng tối mờ, Lâm Gia Bảo đã kéo toàn bộ rèm lại, khiến bầu không khí trong phòng ái muội.

Cố Tử Ngang đặt ba lô một bên trên sô pha, lơ đãng nhìn cẳng chân trắng nõn trần trụi, sửng sốt vài giây, rất mau liền đem ánh mắt dời đi, “Không phải nói có phiền toái, muốn tớ đưa cậu trở về, như thế nào mặc thành như vậy?”

“Tớ…, tớ còn có việc.” Lâm Gia Bảo đứng trước mặt anh, tưởng tượng đến sự việc chút nữa sẽ phát sinh, toàn thân hưng phấn run rẩy.

Vẻ mặt Cố Tử Ngang một chút biến hóa cũng không có, chỉ đem ánh mắt lạnh lùng chuyển qua trên mặt Lâm Gia Bảo.

Lâm Gia Bảo bị anh nhìn cảm thấy áp lực thật lớn, nắm chặt vạt áo tắm, ngón tay có chút trắng bệch, nhưng nghĩ đến kế hoạch của mình, trên mặt vẫn lộ ra tươi cười mềm mỏng, ra vẻ nhẹ nhàng nói: “Cậu ngồi xuống đi.”

“Chuyện gì?” Cố Tử Ngang đứng không nhúc nhích, anh lớn lên cao ráo, lẳng lặng nhìn cô, khí thế mười phần.

“Cậu uống trước ngụm nước.” Lâm Gia Bảo đưa ly nước đã bị hạ dược qua, tim đập thình thịch.

Cố Tử Ngang không để ý uống nước, chỉ nhấp một ngụm, liền đặt qua một bên.

Đã tới nông nỗi này rồi, nếu anh còn không đoán được Lâm Gia Bảo có ý đồ, thì anh chính là đồ ngốc, cũng không vô nghĩa: “Nói đi, cậu muốn làm cái gì?”

Lâm Gia Bảo thấy anh uống nước, thở phào một hơi, thành công.

Cô suy tư trong chốc lát, lấy hết can đảm nói: “Cố Tử Ngang, tớ thích cậu, chúng ta làm đi.”

Chỉ là cô không dám nhìn thẳng vào ánh mắt sắc bén của Cố Tử Ngang, chỉ dám nhìn chằm chằm cằm anh, âm thầm nghĩ cằm người này cũng đẹp thật.

Chờ đợi thật lâu nên cô có chút sợ, trong phòng tĩnh lặng, Lâm Gia Bảo nghe được tim cô đập to như sấm, đập càng lúc càng nhanh.

Tựa hồ lâu như qua một thế kỷ, Lâm Gia Bảo mới nghe được giọng nói của Cố Tử Ngang.

“Cậu gọi tớ đến chỉ muốn nói với tớ về việc này thôi sao?” Thanh âm lãnh đạm phát ra.

“Đúng vậy. Cậu làm với tớ một lần, về sau sẽ không bao giờ quấn lấy cậu nữa, cậu cũng ngại phiền đúng không?”

“A, cậu quả thực điên rồi.” Cố Tử Ngang trào phúng cười một tiếng, xoay người rời đi.

“Cố Tử Ngang, cậu không được đi!” Cô khóc nức nở, Lâm Gia Bảo ôm anh, cơ thể mềm mại không xương, dính sát vào lưng Cố Tử Ngang, cầu xin nói, “Ôm tớ.”

“Con gái nên tự trọng.” Cố Tử Ngang kéo đôi tay đang ôm chặt ở hông ra.

“Có phải cậu thích La Tình hay không? Các cậu ở bên nhau? Cậu phải thủ thân vì cậu ấy?” Nhận thấy sự cự tuyệt từ tay anh, nước mắt Lâm Gia Bảo chảy ra càng thêm mãnh liệt, ôm càng chặt hơn.

“Liên quan gì đến cậu ấy?” Áo sau lưng bị nước mắt cô làm cho ướt nhẹp, Cố Tử Ngang không tự giác thả nhẹ ngữ khí, “Cậu buông tớ ra trước đi, được không?”

“Không.” Lâm Gia Bảo ôm anh liên tục cọ loạn.

“Cậu thả thuốc vào ly nước?” Thân thể không thích hợp, Cố Tử Ngang mạnh mẽ ngăn chặn lửa nóng xao động trên người, nhưng không thấy chuyển biến tốt hơn, theo thời gian, ngược lại càng ngày càng lợi hại.

“Đúng vậy, tớ hạ thuốc.” Lâm Gia Bảo không chút do dự thừa nhận.

“Vì cái gì?” Cố Tử Ngang xoay người, khó hiểu nhìn cô.

“Cậu không thích tớ, tớ đè cậu đến khi cậu thích thì thôi!” Tinh thần Lâm Gia Bảo hăng hái thêm, thừa dịp Cố Tử Ngang ngây người, thuận thế đẩy ảnh ngã trên giường.