Chương 11: Cậu thật là một người tốt

Bầu trời tối tăm và những cánh đồng mờ mịt.

Những giọt mưa từ trên trời trôi đi như những sợi chỉ tình yêu.

năm phút sau.

Người phụ nữ đảo mắt nhìn Lâm Chí Bạch đang ngồi ở ghế lái với vẻ mặt nhàn nhã, sau đó yếu ớt nói.

"Chà, tôi có thể ngồi trong xe với cây vĩ cầm của mình không?"

"được chứ.."

Kiềm chế nụ cười trong lòng, Lâm Chí Bạch đưa tay ra làm động tác mời.

Tuy nhiên, khi mở cửa hàng ghế sau, người phụ nữ lưỡng lự một lúc.

Cô nhìn xuống bộ quần áo ướt sũng rồi nhìn chiếc ghế da mới toanh, có vẻ hơi xấu hổ.

Lâm Chí Bạch thấy vậy, thản nhiên thúc giục.

"Lên xe nhanh lên, đừng lo ướt ghế, đến lúc đó chỉ cần dùng khăn lau là được."

"Nếu cô không lên, tôi đoán ngày mai cô sẽ bị cảm lạnh."

Người phụ nữ nghe xong liền không còn chần chừ nữa, cẩn thận lên xe.

Qua một hồi trò chuyện, Lâm Chí Bạch đã biết được tên của người phụ nữ này.

“Lục Mạn.”

Là sinh viên năm cuối khoa Nghệ thuật của Đại học Tô Châu.

Và cô ấy xuất hiện ở đây vào thời điểm này vì cô ấy phải đi biểu diễn cho doanh nghiệp.

Vì thế Lâm Chí Bạch tò mò hỏi.

"Trời mưa to quá, sao cô không gọi taxi?"

"Điện thoại di động của tôi hết pin."

"Nhưng, cô cũng có thể trực tiếp gọi một chiếc taxi đi ngang qua. Không nhất thiết phải là dịch vụ gọi taxi trực tuyến."

"Điện thoại di động của tôi hết pin.”

“Um?”

Cái quái gì vậy.

“Chúng ta đang nói về cùng một điều. Có sự liên nào giữa việc điện thoại di động của cô hết pin và việc cô gọi taxi không?”

Vì lý do nào đó, Lâm Chí Bạch luôn cảm thấy người phụ nữ trước mặt mình có một khí chất vừa đáng yêu vừa khó gần.

Hai mươi phút sau, Lâm Chí Bạch đỗ xe ở cổng một khu mua sắm.

Đây là nơi Lục Mạn sẽ biểu diễn.

Lâm Chí Bạch đỗ xe bên đường, Lục Mạn cầm cây vĩ cầm trong tay xuống xe, sau đó nhìn Lâm Chí Bạch, nhẹ nhàng nói.

"Ừm, cậu có thể cho tôi mượn một trăm tệ được không? Năm mươi cũng được."

"Để lại cho tôi số điện thoại di động của cậu , buổi tối tôi về sạc điện thoại , lúc đó tôi sẽ liên lạc trả tiền cho cậu."

Đang nói, Lục Mạn ánh mắt có chút dao động.

“Rốt cuộc, cậu ấy chở tôi miễn phí suốt chặng đường, lúc đầu tôi còn lo cậu ấy là người xấu, nhưng sau đó tôi lại hỏi mượn tiền cậu ấy nữa.”

Nói thế nào cũng hơi khó nói.

Nghe vậy, Lâm Chí Bạch lấy trong ví ra một tờ một trăm đô, không chút suy nghĩ đưa ra.

Lục Mạn vui vẻ nhận lấy, sau đó chớp chớp đôi mắt to, ở bên cửa sổ chờ đợi lời nói tiếp theo.

Suy nghĩ một hồi, Lâm Chí Bạch thành thật nói ra thông tin liên lạc của mình mà không hề khoe khoang.

Lục Mạn nghiêm túc ghi nhớ, cuối cùng mỉm cười xua tay.

"Cám ơn, cậu thật là một người tốt."

???

Biểu cảm trên mặt làm Chí Bạch cứng đờ trước câu nói đột ngột khen mình là người tốt.

Tuy nhiên, anh cũng hiểu rằng lời khen người tốt ở thời đại này vẫn chưa có ý nghĩa khác nên anh chỉ có thể miễn cưỡng mỉm cười đáp lại và nói. "Được rồi, nhanh vào đi."

"Nếu cảm thấy lạnh, có thể uống một cốc nước nóng trước khi biểu diễn, để không mất bình tĩnh trong khi biểu diễn."

Nói xong, anh không chần chừ nữa, đổi hướng, đạp ga phóng đi.

Ban đầu tôi định đi ngắm phố dưới mưa.

Bất quá bị Lục Mạn trì hoãn một lát, bây giờ cũng đã muộn, Lâm Chỉ Bạch mới trở về nhà.

Vì trong nhà mới không có bếp, trong tủ lạnh cũng không có thức ăn nên Lâm Chí Bạch ăn tối đơn giản ở một nhà hàng bên ngoài khu dân cư.

Về nhà sau bữa tối.

Nhưng sau khi về nhà tắm rửa, Lâm Chỉ Bạch lại trở nên nhàn rỗi.

Nói đúng ra thì có nghĩa là không có việc gì rõ ràng để làm.

Trong quá khứ, thế giới của anh xoay quanh Tần Như Nguyệt.

Ngay cả khi anh không làm gì trong một ngày, cậu vẫn cảm thấy rất vui khi được trò chuyện với cô ấy.

Nhưng bây giờ....

—--Chết tiệt, con người đúng là sinh vật xấu tính.

Sau khi than phiền với chính mình, Lâm Chỉ Bạch ngồi ở trên ghề trên ban công, mở điện thoại di động tìm đài phát sóng trực tiếp để gϊếŧ thời gian.

—-------

—--------

Tại quê hương của Lâm Chí Bạch.

Màn đêm tràn ngập không khí.

Trong căn phòng ngủ ấm cúng, Tần Như Nguyệt và Hạ Đình đang nằm cạnh nhau trên chiếc giường êm ái.

"Nguyệt Nguyệt, cậu có nhiều quần áo như vậy, ôi ôi, tôi thật hâm mộ."

Nhìn tủ quần áo đầy ắp của Tân Như Nguyệt, Hạ Đình bày tỏ sự ngưỡng mộ chân thành.

Phụ nữ yêu cái đẹp, cô gái nào lại không muốn có cả tủ quần áo đẹp?

Tuy nhiên, bối cảnh gia đình của Hạ Đình không giống Như Nguyệt nên cô đương nhiên không nhận được sự đối xử như vậy.

"Ha ha, cậu thích thì tôi cho cậu hai cái. Dù sao chúng ta cũng có hình dáng tương tự."

"Vậy thì tôi sẽ không lịch sự với cậu nữa."

Hạ Đình cười cười đưa tay ra gãi ngứa cho đối phương.

Như Nguyệt đương nhiên không chịu thua kém và chống trả.

Một lúc sau, tiếng cười vui vẻ của các cô gái vang lên trong phòng ngủ.

Sau khi trêu đùa nhau một lúc, chủ đề của các cô gái chuyển sang Lâm Chỉ Bạch đúng như dự đoán.

"Nguyệt Nguyệt, tên Lâm Chỉ Bạch này hai ngày nay không có để ý tới cậu sao?"

Nghe vậy, Tần Như Nguyệt lập tức bĩu môi không vui.

"Cậu ấy không phớt lờ tôi nhưng có vẻ không còn nhiệt tình như trước và luôn tỏ ra khinh thường khi nói chuyện.”

"Này Đình Đình, cậu nghĩ tôi nên làm gì đây?"phải làm gì?

Câu hỏi này thực sự đã chạm đến điểm mù kiến thức của Hạ Đình.

Trong thời gian học trung học, mặc dù có rất nhiều người theo đuổi, nhưng điểm mấu chốt là có chưa từng yêu, có thể nói cô là một người mới hoàn toàn khi nói đến mối quan hệ nam nữ. Suy nghĩ một chút, Hạ Đình hỏi một vấn đề then chốt.

"Nguyệt Nguyệt, cậu thích Lâm Chí Bạch sao?"

"Tôi không biết có thích cậu ấy hay không, tôi chỉ cảm thấy hạnh phúc khi ở bên cậu ấy."

"Mà mấy ngày nay cậu ấy đột nhiên lạnh lùng với tôi như vậy, khiến tôi cảm thấy rất khó chịu"

"Vậy tại sao cậu không chấp nhận lời tỏ tình đó?"

Tân Như Nguyệt nghe xong im lặng một lát, sau đó về mặt phức tạp nói.

“Tôi luôn cảm thấy nó quả nhanh."

"Hơn nữa, mẹ tôi cũng không đồng ý cho tôi yêu sớm như vậy.”

Bầu không khí đột nhiên im lặng.

Hồi lâu, Hạ Đình trầm giọng nói.

"Nguyệt Nguyệt, chúng ta sắp vào đại học rồi. Nghe nói các bạn học cuối cấp rất mệt"

Mặc dù Lâm Chí Bạch đôi lúc trông có vẻ ngốc nghếch, nhưng không thể phủ nhận cậu ấy thực sự rất đẹp trai."

"Nếu cậu ấy là mục tiêu của những tiền bối thì sao?"

"Những người đó có rất nhiều thủ đoạn."

Hạ Đình vừa nói xong, Tân Như Nguyệt liền nhảy ra khỏi giường, buột miệng nói.

"Hắn dám!"

“Nếu hắn ta dám làm chuyện tuỳ tiện, chắc chắn tôi sẽ phớt lờ cậu ta cả đời.”

Nhìn thấy điệu bộ của bạn thân, Hạ Đình không thất vọng khi thấy thái độ này.

Điều đó không hẳn là mối đe dọa lớn.

Nhưng đây cũng là một điều mà chúng ta cần phải chuẩn bị, ai mà không biết các đàn anh, đàn chị đang đợi các tân sinh viên vào trường.