Chương 13: Nanako

Edit: OnlyU

Người phụ nữ bị rút xương sống?

Cao Yến còn đang suy nghĩ thì Chử Toái Bích bên cạnh đã bước lên, vừa đi vừa nói: “Trời sắp tối rồi, vào nhà tìm chỗ nghỉ trước.”

Cả khoảnh sân đều là màu đen, tình huống này khiến thị giác rất kém, Cao Yến không phát hiện trời đã tối. Cậu nhấc chân đuổi kịp Chử Toái Bích đi tới hành lang bằng gỗ, trong kiến trúc kiểu Nhật, cái này được gọi là engawa, là một thiết kế rất tài tình.

Trên trần hành lang treo một chuỗi chuông gió, nếu không nhìn kỹ sẽ không để ý, tạo hình của nó rất kỳ quái, nhìn từ xa trông giống mặt người, đến gần lại thấy giống trứng gà đã lột vỏ, ở giữa là sợi tơ dài màu đỏ rũ xuống, phía dưới cùng có cột một đoạn gỗ nhỏ màu trắng.

Cao Yến bước lên hai bước, thấy rõ đoạn gỗ trắng được cột dưới sợi tơ đỏ chính là đoạn xương ngón tay. Cậu nhướng mày, cái này giả bộ cũng lười, rõ ràng muốn làm ra vẻ hung tà cho người xem, nhưng cảm giác lại không sợ hãi.

Chử Toái Bích nói: “Thật ra cũng tạm được, ít nhất cậu liếc mắt nhìn liền biết là có nguy hiểm, toàn bộ khoảnh sân đều muốn truyền đạt cho cậu biết rằng nơi này nguy hiểm. Có vài màn ngụy trang không khác gì hiện thực, yên ả ấm áp, trên thực tế lại nguy cơ tứ phía, mà cậu có khả năng vẫn không phát hiện có nguy hiểm.”

Cao Yến gật đầu tán thành: “Không có năng lực mới làm ra vẻ, chân chính lợi hại sẽ không lộ ra trước mặt người khác.”

Chử Toái Bích cười khẽ: “Đòn gánh khắc hoa.” Hắn dừng một chút rồi bổ sung: “Tôi bảo đảm tôi không phải.”

Cao Yến hơi sửng sốt, một lát sau mới hiểu ý của hắn.

Đòn gánh khắc hoa, trông thì đẹp nhưng không dùng được. Thế nhưng Chử Toái Bích thêm câu kia, còn bảo đảm. Hắn dùng được hay không thì mắc mớ gì đến cậu? Cần giải thích sao?

Chử Toái Bích gõ cửa ba cái, cửa gỗ mở ra hai bên, một cô gái xinh đẹp mặc Kimono xuất hiện trước mặt. Cô gái cúi đầu chào hai người, gương mặt luôn treo nụ cười lịch sự và thân thiết: “Hoan nghênh đến nhà Yamada, xin hỏi hai vị là khách đến mua viên gan phải không?”

Chử Toái Bích đáp: “Đúng vậy.”

Cô gái: “Vậy mời hai vị tiến vào.” Cô dẫn hai người đi qua một hành lang dài đến một căn phòng rồi kéo cửa ra, bên trong có chín người đang ngồi.

“Mời vào.”

Cao Yến và Chử Toái Bích bước vào phòng, tìm được hai chỗ trống ngồi xuống. Chín người còn lại đồng loạt nhìn về phía họ, ánh mắt quan sát đánh giá và dè dặt.

Cao Yến nhận ra trong chín người, có hai người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh, lại có hai người Châu Á trò chuyện với nhau bằng tiếng Nhật. Cậu hiểu ra, thì ra người chơi màn này đến từ nhiều quốc gia khác nhau, không phải chỉ có người Hoa.

Sân nhà kiểu Nhật, cô gái Nhật Bản, còn có hoa anh đào từng tiếp xúc lúc tiến vào trò chơi, chứng tỏ màn này liên quan đến truyền thuyết Nhật Bản. Nói cách khác, hẳn là tương đối có lợi cho người chơi Nhật Bản.

Cô gái mặc Kimono đứng cạnh vị trí chủ nhà cúi người chào rồi nói: “Hoan nghênh các quý khách đến nhà Yamada. Vì điều chế viên gan cần thời gian, thế nên xin các vị chờ sáu ngày. Nhà Yamada có rất nhiều phòng dành cho khách, có thể cung cấp nơi ở cho các vị. Các vị có thể lên trấn trên du ngoạn, cũng có thể đi ngắm hoa đào. Thế nhưng, xin các vị không tùy tiện đi lại khi trời tối, cố gắng chỉ ở trong phòng.”

Hai người chơi Nhật Bản dùng tiếng Nhật hỏi cô gái Kimono gì đó, cô vẫn giữ nụ cười như cũ trả lời: “Chủ nhà đương nhiên là Yamada Nanako, cô ấy đang bận điều chế viên gan, e là không có thời gian tiếp các vị, xin lượng thứ.”

Cao Yến nhướng mày nhìn về phía những người chơi khác, phát hiện bọn họ cũng nghe hiểu những gì cô gái mặc Kimono vừa nói. Chử Toái Bích nói nhỏ bên tai cậu: “Tính công bằng trong quy tắc trò chơi, mọi lời nói của NPC đều được tự động phiên dịch qua ngôn ngữ chúng ta có thể hiểu, trừ những chuyện liên quan đến trò chơi.”

Cao Yến đã hiểu, thảo nào người chơi các nước khác nhau, không hiểu ngôn ngữ của nhau vẫn có thể cùng tiến vào một màn.

Chử Toái Bích lại nói tiếp: “Màn sơ cấp khác màn tân thủ, trừ phi quen biết trong hiện thực, bằng không đừng tin người khác. Giữa những người chơi còn cạnh tranh nhau.” Hắn liếc nhìn hai người Nhật Bản: “Vừa nãy là họ đang thăm dò.”

Ý đồ dùng tiếng mẹ đẻ thăm dò tin tức người chơi khác không biết, nhưng trò chơi công bằng sẽ không xuất hiện những sai lầm kém như vậy.

Cô gái Kimono rời đi, chừa không gian cho người chơi nói chuyện với nhau.

Ba người nước ngoài đến gần hai người Nhật Bản, nhỏ giọng nói gì đó. Sau khi thảo luận, năm người xác định tổ đội, mà đúng là hai người Nhật Bản biết rõ truyền thuyết liên quan đến “người phụ nữ bị rút xương sống”.

Tổng cộng 11 người chơi, năm người đã tổ đội, còn lại sáu người, trong đó có bốn người Hoa. Hiển nhiên, Cao Yến và Chử Toái Bích tổ đội với hai người Hoa còn lại.

Một thanh niên trắng nõn tự giới thiệu: “Tôi là Du Tiểu Kiệt, đây là màn thứ hai tôi chơi.”

Thanh niên còn lại nói: “Đường Tắc, màn thứ ba.”

Cao Yến cũng giới thiệu ngắn gọn, còn tên của Chử Toái Bích thì quá nổi tiếng, thế nên hắn lấy tên khác, Cao Thôi Lan.

Du Tiểu Kiệt: “*Cao Thuý Lan?” Hắn hơi buồn cười hỏi: “Vậy anh Trư của anh đang ở đâu?”

*Vợ của Trư Bát Giới trong Tây Du Ký.

Chử Toái Bích quay đầu nhìn Cao Yến, ánh mắt lộ ý cười: “Anh?”

Cao Yến: “…” Cậu giơ tay che mặt: “Chúng tôi là anh em, ảnh là anh.”

Ánh mắt Du Tiểu Kiệt đảo qua đảo lại giữa hai người, hắn cười mờ ám: “Tình huynh đệ nha, cư dân thường trú trên Weibo đều hiểu mà.”

Vừa dứt lời, Đường Tắc đánh lên ót hắn một cái: “Câm miệng, nói tiếng người.” Sau đó hắn quay sang hai người: “Đừng để ý đến cậu ta, nói chuyện chính đi.”

Đường Tắc rất có thành ý, không che giấu tình huống hắn biết.

“Trước khi vào game, tôi cố ý tra rất nhiều truyền thuyết về cây anh đào, truyền thuyết được lưu truyền rộng rãi nhất là một câu chuyện tình yêu. Trong câu chuyện, một quý tộc và một cô gái nghèo yêu nhau nhưng bị gia đình quý tộc ngăn cản. Sau đó quý tộc bị bệnh nan y, vị hôn thê chán ghét bèn từ hôn, mà cô gái nghèo không bỏ rơi người yêu, thế là cô đến chùa hoa đào cầu nguyện. Trong chùa có một viên gan có thể khiến người chết sống lại, khiến xương trắng mọc ra máu thịt, nhưng cực kỳ quý báu. Cô gái nghèo muốn dùng cái chết để cầu xin mạng sống người đàn ông cô yêu, cây anh đào trước chùa nhiễm máu tươi của cô gái nghèo, biến thành cây đào màu đỏ.”

“Câu chuyện xưa cảm động được lưu truyền rộng rãi, và người quý tộc sống sót kia cũng nắm giữ bí quyết điều chế viên gan, mà cuối cùng gia đình quý tộc cũng chấp nhận cô gái nghèo, trở thành quý tộc duy nhất không môn đăng hộ đối.”

Cao Yến: “Nghe ra không có vấn đề gì.” Một câu chuyện tình cảm động. “Dòng họ quý tộc trong câu chuyện họ gì?”

Đường Tắc đáp: “Yamada.”

Quả nhiên.

Cao Yến: “Đó là trong câu chuyện truyền thuyết, còn hiện thực thế nào?”

Đường Tắc im lặng trong chốc lát rồi nói: “Cậu đúng là rất nhạy bén. Đúng vậy, truyền thuyết đã được tô điểm cho đẹp thêm, không nhiều người biết được bí mật đen tối ẩn sau câu chuyện này.”

“Từ đó về sau, mỗi nữ chủ nhân nhà Yamada đều là các cô gái nghèo, mà nam chủ nhân nào cũng có hai đời vợ. Người vợ đầu tiên là cô gái nghèo, nhưng họ thường khó sinh mà chết ở độ tuổi chừng 20. Người vợ thứ hai không khiến người ta chú ý lắm, nhưng không người nào là không có xuất thân quý tộc. Hơn nữa, cô gái nghèo nào cũng có tên là Nanako.”

Vấn đề hết sức rõ ràng, tình yêu tuyệt đẹp trong câu chuyện thực tế rất đen tối, cái gọi là chấp nhận không môn đăng hộ đối chỉ là trò hề lừa gạt người đời mà thôi.

Cô gái nghèo tên Nanako nổi tiếng, hẳn là chết oan chết uổng.

Mỗi đời gia chủ của gia tộc Yamada đều cưới một cô gái nghèo tên Nanako làm vợ, không biết xuất phát từ lý do gì. Sau đó người vợ khó sinh mà chết, gia chủ lại cưới một nữ quý tộc làm vợ.

Mà người vợ đầu tiên, thậm chí ngay cả đứa con cũng không lưu lại đã chết thảm thương, lúc chết, mọi người còn nghĩ cô may mắn biết bao, thế mà không có phúc hưởng thụ.

Cao Yến nói: “Hiện tại nữ chủ nhà tên là Yamada Nanako, không thấy nam chủ và tôi tớ khác. Hơn nữa, nhiệm vụ trò chơi muốn chúng ta tìm được trụ cột hoàng kim mà Nanako đánh mất, trụ cột hoàng kim hẳn là phép ẩn dụ, đến giờ vẫn không rõ nó là thứ gì.”

Gần như không có chút manh mối, chân tướng về truyền thuyết hoa anh đào và trụ cột hoàng kim không hề liên quan đến nhau, không tìm ra manh mối có ích. Điểm nổi bật duy nhất là nữ chủ nhà, cô ta đang điều chế viên gan, có lẽ đến thứ sáu mới được gặp.

Cao Yến nhìn về phía Chử Toái Bích, hắn đang nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ đến xuất thần. Nhưng ngay lúc cậu dời tầm mắt, hắn lập tức quay đầu lại hỏi: “Có chuyện muốn hỏi tôi à?”

Cao Yến hơi sửng sốt, không rõ lắm về thái độ của hắn.

Chử Toái Bích nở nụ cười dung túng: “Cậu cứ hỏi đi, hỏi gì cũng được, bao gồm cả mấy câu hỏi cá nhân riêng tư, tôi sẽ trả lời hết.”

Hắn cố ý nhấn mạnh và cường điệu mấy chữ “cá nhân, riêng tư”, dường như hận không thể khiến Cao Yến nhanh có hứng thú với hắn.

Cậu nhướng mày, cũng cười rồi nói: “Anh biết làm sao qua cửa không?”

“…” Chử Toái Bích bất đắc dĩ: “Em trai à, thành công không có đường tắt.”

Cao Yến liếc mắt nhìn hắn, ý tứ rõ ràng là – “Anh nói rất hay, y như đánh rắm vậy.”

Chử Toái Bích ở phía sau bỗng thấy buồn cười bèn bật cười thành tiếng, dường như cậu vừa làm hoặc nói chuyện gì đó rất thú vị vậy.

Cao Yến khựng một chút rồi nhấc chân bước đi.

Bọn họ và Đường Tắc trao đổi một ít tin tức cơ bản và những gì suy đoán được, sau đó đi tìm phòng ngủ dành cho khách, ngủ một đêm trước, ngày mai lại đi tìm hiểu tình hình.

Đường Tắc và Du Tiểu Kiệt ở cùng một phòng, ngay sát bên cạnh. Chử Toái Bích và Cao Yến đương nhiên ở một phòng, ngủ trên chiếu trải trên tatami, cách nhau khá gần, duỗi tay ra là tới.Xin Nghe Lời Thần Linh - Chương 13: Nanako* Tatami (kanji: 畳) là một loại sản phẩm (tạm gọi là tấm nệm) được dùng để lát mặt sàn nhà truyền thống của Nhật Bản.

Cao Yến xoay người đối diện với Chử Toái Bích. Hắn đang nhắm mắt, hô hấp đều đặn rất nhẹ gần như không có, l*иg ngực phập phồng không lớn.

Cậu không thể không thừa nhận, người đàn ông này đẹp trai rất đúng gu của cậu, gương mặt anh tuấn cùng khí lực cường đại, còn cả tính nguy hiểm như mãnh thú tạm thời bị che giấu.

Lần đầu gặp nhau, tim cậu đập hơi nhanh. Trái tim bị sợ hãi và chấn động bao trùm, cảm giác nguy hiểm ùn ùn kéo đến, thế nên cậu không kịp có phản ứng gì khác, trong đầu chỉ có một ý niệm, chạy trốn.

Cao Yến từ từ nhắm mắt lại, mà lúc này, Chử Toái Bích bỗng mở mắt ra, khóe miệng cong lên, im lặng nở nụ cười.

Đêm khuya, Cao Yến bị đánh thức, cậu nghe thấy tiếng động “bùm bụp” gần trong gang tấc khiến cậu không cách nào ngủ được. Cậu đứng dậy quan sát xung quanh, tiếng động vừa rồi không còn nữa, ngoài cửa im ắng không chút động tĩnh.

Ngồi im một lúc, sau đó cậu nằm lại, nhưng mới vừa nhắm mắt lại nghe thấy tiếng động kia, lúc này nghe rất rõ, ngay dưới lỗ tai cậu. Cả người cậu cứng đờ, sau đó từ từ ngồi dậy, xốc mạnh chiếu lộ ra cái tatami bên dưới.

Ngay chỗ gần lỗ tai cậu nằm có một cái khe lớn chừng bàn tay, dưới khe là một gương mặt xấu xí đáng sợ, nó nhìn Cao Yến nhếch miệng cười.

“Trụ cột hoàng kim của Nanako, có phải mày trộm không?”

“Có phải là mày không? Có phải là mày không? Mày vẫn còn giữ trụ cột hoàng kim của Nanako.”

“Ăn trộm, ăn trộm, lột da mày, rút xương sống của mày, ném vào ngôi chùa màu đen, ngàn người giẫm, vạn người thóa.”

Vẻ mặt Cao Yến rất khó coi, rất nhanh phát hiện gương mặt trong cái khe đang cố gắng chui ra, miệng ồn ào ầm ĩ, nó nói càng lúc càng nhanh và lớn, giống như có cả ngàn người đang líu ríu bên tai.

Đầu cậu bỗng cực kỳ đau đớn, tay chân vô lực, trong lòng sinh ra cảm giác sợ hãi.

Một giây sau, một bàn tay to từ sau lưng cậu vươn ra, đè lên cái mặt xấu xí kia rồi đẩy mạnh nó vào khe hở.