Chương 14: Ngôi chùa màu đen

Edit: OnlyU

Chử Toái Bích vươn tay nhét cái mặt quỷ xấu xí vào lại khe hẹp, trong đêm tối yên tĩnh, tiếng xương gãy vang lên cực kỳ rõ ràng.

Mặt quỷ vặn vẹo méo mó, ánh mắt lộ vẻ khϊếp sợ. Sau đó bị cái chiếu không chút lưu tình phủ lên, không gây ra tổn thương gì còn bị gãy mặt, nó thật uất ức.

“Hoàn hồn.”

Bên tai là giọng của Chử Toái Bích, hắn kề rất gần, hơi thở nóng hổi phả vào lỗ tai nhạy cảm, Cao Yến nhịn không được rụt vai. Cậu phát hiện tư thế hiện tại của hai người quá mập mờ, cả người như bị ôm vào lòng.

Cậu nhớ rõ trên mạng gọi đây là “ôm từ phía sau”, người được ôm sẽ trông rất nhỏ bé, giữa hai người cũng rất thân mật, vành tai tóc mai chạm vào nhau.

Cậu giật giật cánh tay, vừa định đứng dậy thì hắn đã lùi ra, cái ôm duy trì không hơn một phút đồng hồ. Cậu quay đầu lại nhìn hắn.

Thái độ Chử Toái Bích rất tự nhiên, hắn nằm lại xuống chiếu, cái chiếu hơi ngắn, chân dài của hắn thò ra ngoài một đoạn, trực tiếp đặt trên tatami. Hắn lên tiếng: “Có vài quỷ quái, giọng nói của chúng có thể mê hoặc người ta. Bây giờ cậu là tân thủ, cũng là lần đầu tiên gặp phải. Qua hai ba màn nữa thì dù là sơn mị (ma núi) cũng không thể mê hoặc cậu.”

Cao Yến mím môi, cậu có biết vài quỷ quái có năng lực dùng giọng nói mê hoặc con người.

Ví dụ trong truyền thuyết Nhật Bản, Hashihime dẫn đàn ông đi xuống nước, Trung Quốc thì có sơn mị, phương tây thì có người cá.

*Hashihime (kiều cơ) là một loài yêu quái thần thoại xuất hiện nhiều trong văn học Nhật Bản (đáng chú ý nhất là trong Bình Gia Vật Ngữ, những mẩu truyện ngắn của Heike). Chuyện kể rằng, sau khi bị người chồng phụ bạc bỏ rơi để đến với người phụ nữ khác, người con gái, sau này sẽ trở thành một kiều cơ, trong cơn tức giận và ghen tuông đã cầu xin thần linh được trả thù. Một tăng ni đã bày kế cho cô thế này: Cô phải mặc một bộ trang phục màu đỏ đồng thời bôi đỏ khuôn mặt của mình, tết bảy lọn tóc của mình lại và đội một cái lò than còn nóng đỏ lên đầu, sau đó giữ một thanh kim loại trên tay rồi đằm mình dưới cầu Uji trong 21 ngày. Cơn giận dữ và sự ghen tuông của cô lớn đến mức, cô đã trụ được sau 21 ngày, trở thành một loài yêu quái luôn sục sôi ý chí báo thù bởi lòng ganh ghét, ghen tị chất chứa trong tim, thường chỉ quanh quẩn gần những cây cầu bắc qua những nơi có nước. Cô thường xuất hiện trước mặt những cặp đôi đang yêu nhau, đe dọa sẽ gϊếŧ chết cả hai nếu họ không chia tay ngay tại đó. Ngoài ra còn có một vở kịch Noh nổi tiếng về loài sinh vật thần thoại này. https://vi.touhouwiki.net/wiki/Ki%E1%BB%81u_c%C6%A1

“Cám ơn.”

Chử Toái Bích nói: “Cậu kéo chiếu qua ngủ bên này đi, đỡ khỏi bị đánh thức nữa.” Hắn dừng một chút rồi nói: “Giấc ngủ của cậu không quá tốt phải không, ngày mai còn ra ngoài, đừng bị ảnh hưởng.”

Đã nói đến nước này, Cao Yến không tiện từ chối, đúng là chất lượng giấc ngủ của cậu rất kém, vì mấy năm trước làm thêm nhiều việc, ngày đêm lẫn lộn khiến bây giờ thần kinh suy nhược. Cậu kéo chiếu qua nằm gần Chử Toái Bích, giữa hai cái chiếu chỉ cách một kẽ hở nhỏ như cọng tóc.

Cao Yến quay đầu nhìn khe nứt trên tatami, lông mày cau lại. Bên dưới khe nứt tối thui, không biết còn đồ bẩn nào nấp ở trong không, dù không ngủ trên đó vẫn cảm thấy lo sợ.

Lúc này Chử Toái Bích bỗng đứng dậy cuộn chiếu, hắn vỗ vỗ xuống chỗ nằm của hắn: “Ngủ chỗ tôi, không có đồ bẩn.”

Cậu nhỏ giọng nói: “Tôi không cần anh nằm ở nơi nguy hiểm để bảo vệ tôi.”

Chử Toái Bích vẫn không có động tĩnh gì, đến lúc Cao Yến cúi đầu định nhìn, trước mắt bỗng nhoáng lên, hắn đã đặt cậu xuống chiếu, cúi người ở trên người cậu, gương mặt đầy ý cười. Hai giây sau hắn lùi ra, Cao Yến thu nắm tay đang rục rịch động thủ.

“Anh bạn nhỏ à, với tư cách là tiền bối dẫn dắt cậu, bảo vệ cậu lúc cần thiết là trách nhiệm của tôi. Ngoài ra, nếu như đây mà gọi là nguy hiểm thì tôi đã chết hơn vạn lần rồi.” Hắn nghiêng đầu nhìn cậu: “Đừng thương tiếc tiền bối, hoan nghênh hung hăng lợi dụng.”

Đầu lưỡi hắn liếʍ một vòng quanh hàm răng, giống như nếm được mùi máu tươi, Chử Toái Bích thầm nghĩ, lợi dụng càng ác, càng triệt để mới tốt, đến lúc thu cả gốc lẫn lãi mới có lý có cớ, có thể không lưu tình chút nào.

Cao Yến hơi nheo mắt, trầm giọng nói: “Tôi đã 22, không nhỏ.”

Hắn thuận miệng đáp: “Cởi ra tôi xem.”

Cao Yến.”…” Lão lưu manh.

Chử Toái Bích: “Chỉ đùa chút thôi mà, ngủ đi.”

Cậu nằm dịch qua chỗ hắn vừa nằm, mặt trên còn lưu lại nhiệt độ và mùi thuốc lá nhàn nhạt, không khó ngửi. Trước khi mơ mơ màng màng ngủ say, cậu còn đang nghĩ, có phải Chử Toái Bích đối với “anh bạn nhỏ” nào cũng chăm sóc như vậy không?

Hôm sau thức dậy, không ai thương vong, 11 người đi đến phòng ăn dùng bữa sáng.

Cô gái mặc Kimono vẫn mỉm cười lịch sự và khéo léo như trước, nụ cười không chút thay đổi so với ngày hôm qua, nhưng nhìn chăm chú một lúc lâu lại thấy rất quỷ dị, không hiểu sao sinh ra cảm giác sợ hãi.

Du Tiểu Kiệt ỉu xìu chọt chọt chân giò hun khói, lẩm bẩm nói: “Từ khi tiến vào trò chơi, bữa sáng đã xa cách ba bốn năm lại quay về với cuộc sống của tôi. Trò chơi thần linh tốt, trò chơi thần linh hay, trò chơi thần linh rèn luyện chúng ta không mất ngủ, chúng ta ngủ sớm dậy sớm ngày ba bữa đúng giờ. Tôi đã rời xa cuộc sống không lành mạnh, linh hồn thăng hoa…”

Sao từ ngữ của hắn có thể phong phú như vậy? Nghe như không phải đang phàn nàn mà là đang thổi phồng trò chơi.

Sau khi Du Tiểu Kiệt ăn sáng xong, hắn khôi phục tinh thần quay qua Cao Yến, thần thần bí bí nói: “Tối qua hai người có gặp đồ bẩn không?”

Cậu hỏi lại: “Hai người gặp?”

Du Tiểu Kiệt gật đầu liên tục, xoa xoa cánh tay nói: “Tối qua chúng tôi nghe được giọng nói, hỏi có phải chúng tôi trộm trụ cột hoàng kim của Nanako không, còn nói chúng tôi vẫn giữ, nếu không trả sẽ lột da rút xương… Mẹ nó, thời nay quỷ còn ăn vạ, mạnh mẽ vu oan giá họa lên đầu chúng tôi.”

Cao Yến hỏi: “Hai người khống chế nó rời đi?”

Du Tiểu Kiệt gãi gãi đầu: “Không có. Tôi cũng không tìm xem nó ở đâu, cố làm như không nghe, cuối cùng ngủ thϊếp đi.”

Ngủ thϊếp đi? Cao Yến cạn lời, chỉ có thể chắp tay bày tỏ lòng kính nể.

“Chúng tôi cũng gặp, nó ở dưới một khe nứt của tatami, ngay dưới chiếu.”

Du Tiểu Kiệt nghe xong lập tức giơ chân, chửi thề vài câu. Cũng không ai trách hắn, ai nghe xong mà không thấy kinh hãi chứ, thứ kia nằm ngay dưới tai cả đêm, chỉ cách một cái chiếu mỏng manh, nghĩ thôi đã thấy kinh khủng.

Đường Tắc lên tiếng: “Sáng sớm Tiểu Kiệt đã kể cho tôi nghe rồi, trụ cột hoàng kim mà Nanako đánh mất, lột da rút xương đưa đến ngôi chùa màu đen, ngàn người giẫm, vạn người thóa.”

Mặt quỷ dưới khe nhắc tới rút xương sống, người chơi bị coi là kẻ trộm sẽ bị lột da rút xương, nhưng nó không thể tự ra tay. Bên này cậu có Chử Toái Bích, bình an vô sự, nhưng Du Tiểu Kiệt bên kia chỉ bị đe dọa mà không bị tổn thương gì.

Chuyện này chứng minh mặt quỷ dưới cái khe không thể tổn thương người chơi.

Người phụ nữ bị rút xương sống, hẳn là chỉ Nanako. Cô là BOSS trong màn, đánh mất trụ cột hoàng kim mà cô quý trọng, do đó để cô ra tay mới hợp tình hợp lý. Xương sống bị rút sẽ ném vào ngôi chùa màu đen… Ngôi chùa màu đen.

Cao Yến lên tiếng: “Đi tìm ngôi chùa màu đen trước, xem có gợi ý gì không.”

Đường Tắc gật đầu: “Tôi cũng nghĩ vậy.”

Vì vậy bọn họ quyết định nhiệm vụ hôm nay là Đường Tắc và Du Tiểu Kiệt một đội, Cao Yến và Chử Toái Bích một đội, chia nhau ra hai hướng đi tìm ngôi chùa màu đen.

Thôn trấn rất yên tĩnh, có không ít hộ gia đình nhưng lại không thấy một bóng người. Thời tiết tháng bảy, cây hoa đào vẫn chưa héo tàn, cánh hoa bay bay trên không, kiều diễm tươi đẹp.

Chử Toái Bích nhìn cây đào nở rộ, bỗng lên tiếng: “Có một truyền thuyết về cây anh đào, cây đào nở càng rực rỡ, qua mùa vẫn không héo tàn thì dưới rễ chôn rất nhiều thi thể. Dùng thi thể làm chất dinh dưỡng, cây đào sẽ nở càng đẹp, càng yêu diễm.”

Cao Yến: “Anh đây là đang làm tôi sợ sao?”

Chử Toái Bích hỏi ngược lại: “Cần ôm không?”

Cao Yến: “…” Quả nhiên cực kỳ cợt nhả. “Tôi biết truyền thuyết này.” Thế nên cậu hoàn toàn không bị dọa sợ.

Hắn bình thản đáp một tiếng, sau đó chỉ về một hướng nói: “Đỉnh ngôi chùa màu đen.”

Cậu nhìn theo hướng đó, quả nhiên trông thấy đỉnh của ngôi chùa màu đen ẩn trong cây anh đào xa xa. Hai người đi về phía đó, dọc theo đường đá lên núi, cuối cùng trông thấy ngôi chùa màu đen.

Đây là một ngôi chùa kiểu Nhật điển hình, cổng sanmon, shimenawa, chōzuya v.v… Tất cả đều có đầy đủ. Trong phạm vi con đường đi đến điện thờ, tất cả đều rất bình thường, thế nhưng cả ngôi chùa thì lại có màu đen chẳng lành.

Hai người bước qua sanmon, đi vào ngôi chùa màu đen quỷ dị. Chử Toái Bích vừa đi vừa nói: “Có chùa miếu thờ cúng chính thần, có chùa miếu thì ngược lại, chỉ thờ cúng vong linh mà bài xích tất cả chính thần.”

Cậu thầm nghĩ, vậy thì ngôi chùa trước mặt hẳn là theo cách sau.

Xung quanh chùa rất yên tĩnh, không một cơn gió, hoa đào không rơi xuống, chuông gió cũng không kêu. Tiếng bước chân của hai người một trước một sau vang lên cực kỳ rõ ràng.

Chử Toái Bích nói tiếp: “Nhật Bản chia Thần Đạo và Phật giáo, Thần Đạo là đền thờ, Phật giáo là chùa miếu. Đền thờ thờ cúng thần linh, còn chùa miếu sẽ siêu độ linh hồn.”

* Thần đạo (Shintō) là tín ngưỡngtôn giáo của dân tộc Nhật Bản. Thần đạo có rất nhiều các thần thánh, có đến 8 triệu thần (神 kami). Tuy một số các vị thần này được nhân cách hóa, đa phần các thần liên quan đến thiên nhiên như linh hồn của đất, trời, mặt trăng, cây cỏ, hoa lá. Ngay cả đá, núi, hay động vật như cáo, gấu và người quá cố đã trở thành linh hồn cũng được xem là thần. Những thần trú ngụ ở tầng cao nhất trên thiên đàng gọi là “cao thiên nguyên” (高天原 takama-ga-hara), và chỉ rời khỏi đó khi được mời xuống các đền thờ trong các nghi lễ. https://vi.wikipedia.org/wiki/Th%E1%BA%A7n_%C4%91%E1%BA%A1o#T%C3%ADn_ng%C6%B0%E1%BB%A1ng

*Sanmon: cánh cổng có 2 tầng 3 lối vào ở các ngôi chùa Nhật Bản. Đầu tiên, hãy tìm hiểu sự khác biệt giữa đền thần và chùa. Đền thần được xây để phục vụ tín ngưỡng đạo Shinto và được nhận diện bằng cổng Torii ở lối vào. Chùa được xây dựng để phục vụ tín ngưỡng đạo Phật và mỗi chùa có một cổng Sanmon ở mỗi lối vào.

*Shimenawa: là sợi dây thừng xoắn thiêng liêng của người Nhật Bản trong lễ Shinto, Shimenawa được làm từ cây lúa non phơi khô (rơm), tết bện thành, có nhiều kích cỡ khác nhau. Và được dùng để thờ cúng ở nơi linh thiêng, hoặc treo ở cửa ra vào.

*Chōzuya: nơi để rửa sạch tay và miệng trước khi vào làm lễ.Thần Đạo hưng thịnh hơn Phật giáo, nói như vậy, ở địa phương mà gia tộc thống trị sẽ chọn xây dựng đền thờ mà không phải chùa miếu, trừ phi có quá nhiều người chết, phải xây chùa miếu thờ cúng vong linh.

“Chùa miếu thờ cúng vong linh cũng chia ra theo tình hình, có vài cái vì siêu độ, một vài lại vì trấn áp. Ngôi chùa trước mắt này đang trấn áp thứ gì đó.” Chử Toái Bích đứng trước cửa đại điện, khóe môi lộ ý cười nhưng ánh mắt hoàn toàn lạnh lẽo.

Cao Yến ngẩng đầu nhìn ngôi chùa màu đen, cảm giác khó chịu lan tràn trong l*иg ngực, không hiểu sao cảm thấy hoảng loạn, tựa như một mình đứng trên bình nguyên trống trải nhìn ra xa, mênh mông bao la, hoảng hốt, hiu quạnh, cùng với cảm giác khủng khoảng khó miêu tả.

Hai người đi vào, trong đại điện thờ một pho tượng đắp nặn tướng quân màu đen, trên đầu mang mũ giáp, phần lớn gương mặt bị một cái mặt nạ méo mó che khuất. Ngoài ra, trong điện trống không, không có lư hương, nhang đèn và các vật cúng bái.

Cao Yến đi vòng quanh đại điện một vòng, không thu hoạch được gì, lúc quay lại thì thấy Chử Toái Bích đang nhìn chằm chằm vào mặt tường. Cậu thoáng do dự, sau đó giơ tay chạm vào mặt tường, kinh ngạc phát hiện mặt tường trơn tuột như tơ lụa, lòng bàn tay cảm thấy lành lạnh.

Cậu rụt ngón tay, hơi lạnh biến mất.

“Vách tường này làm bằng vật liệu gì?”

Chử Toái Bích cười nói: “Da người, xương người.”

Cao Yến giật mạnh tay về, mí mắt nhảy hai cái, dù có lớn gan thế nào đi nữa thì nghe thấy bản thân vừa chạm vào da và xương người cũng sẽ sợ hãi.

“Anh đừng gạt tôi.”

Thực tế, trong lòng cậu biết rõ vách tường này có khả năng là dùng xương và da người xây lên. Thứ nhất, xúc cảm quá trơn tuột, thứ hai, vô cùng lạnh lẽo âm hàn.

Mặt quỷ đã nói, lột da rút xương ném vào ngôi chùa màu đen, ngàn người giẫm, vạn người thóa. Nhưng trong chùa trống không, không có vật gì cổ quái. Chỉ có mặt tường màu đen và ngưỡng cửa, phù hợp với điều kiện ngàn người đạp.

Á á á…!!!

Một tiếng hét thảm thiết đột ngột vang lên phá vỡ sự yên tĩnh đến tịch mịch, Cao Yến và Chử Toái Bích liếc nhìn nhau, đồng loạt chạy về hướng phát ra tiếng kêu.

Vừa đến cửa thì gặp một trong hai người chơi Nhật Bản đang hốt hoảng chạy đến, vừa thấy hai người liền bô bô nói một tràng, sau đó chỉ về phía cánh cửa lớn đang mở rộng ở phía sau thiền điện.

Một thi thể máu thịt be bét nằm ngay cửa, da bị lột, sau lưng bị cắt mở một đường thật dài, không thấy xương sống bên trong.

Thi thể này chính là người Nhật Bản còn lại.