Chương 29: Đào hố (A)

Edit: OnlyU

Thị trấn xuất hiện chuyện quỷ dị, dân cư lần lượt tử vong, những người còn lại từ từ nhận ra có anh linh quấy phá, không thể tiếp tục ở lại đây được nữa.

Thế là họ lần lượt dọn đi, nhưng trên đường đều gặp tai nạn chết thảm.

Khi họ sắp ra khỏi thị trấn mới phát hiện, toàn bộ thị trấn đã bị đàn quạ đen bao vây, cây cỏ trong rừng bên ngoài đã khô héo, sương mù dày đặc bao phủ toàn bộ thị trấn, ngăn cách nơi này với bên ngoài.

Tất cả vật sống và cả vật chết đều bị kẹt trong âm địa, dù chết đi cũng không được giải thoát.

Người gầy gò nói: “Cậu nói là, toàn bộ cư dân thị trấn đã chết hết? Không ai thoát được ra ngoài?”

“Đi được sao? Không ai có thể ra khỏi âm địa, dù sống hay chết.”

Đây chính là chỗ hung tà của âm địa.

Người chơi cảm thấy tàn nhẫn khủng bố, lại thấy dân trấn bị trừng phạt đúng tội.

“Thật là anh linh quấy phá?”

Cao Yến lắc đầu: “Tự làm tự chịu mà thôi.”

Toàn trấn bị diệt, chắc chắn có anh linh quấy phá một phần, nhưng chân chính tiêu diệt cả thị trấn chính là âm địa do tự tay họ tạo ra, nguy hiểm trí mạng từ bốn phương tám hướng cuốn tới mới là hung thủ thật sự.

“Vậy sau đó thì sao? Anh linh đã báo được thù, tại sao không đi đầu thai? Dân trấn biến thành quỷ sao? Vậy nơi này là một… trấn quỷ?!”

Trấn quỷ?! Tất cả cư dân đều là quỷ quái, không có người bình thường làm NPC, cũng không có “đồ vật”, tất cả đều là quỷ quái.

Từ bầy quạ đen hung tà cổ quái đến hồ nước quỷ dị sau biệt thự, gồm cả thi thể quái dị bị phân thây trong bếp, còn những nơi hung tà mà người chơi chưa phát hiện ra nữa. Tất cả nói lên màn này không chỉ có một con quỷ gϊếŧ người.

“Ở những màn khác, chỉ có BOSS mới có thể truy sát người chơi. Một BOSS đã khiến người chơi nhức đầu không thôi, hiện tại toàn trấn đều là quỷ… Sao có cảm giác giống như muốn người chơi bị tiêu diệt vậy?” Người gầy gò lẩm bẩm: “Đây là màn sơ cấp sao? Chúng ta không vào sai chứ?”

Những người khác cũng nghi ngờ, màn sơ cấp lấy đâu ra nhiều quỷ quái như vậy? Quá nguy hiểm, cảm giác như người chơi không có đường sống.

Cao Yến không hiểu rõ nhiều quy tắc trong game, vì vậy cậu vô thức nhìn Chử Toái Bích, chờ hắn giải đáp.

Anh bạn nhỏ đang mong chờ nhìn hắn, hai mắt đen tuyền lóe lên tia sáng, thêm một tia tin cậy mà chính cậu cũng không nhận ra, quả thật vừa đáng yêu vừa ngon miệng!

Chử Toái Bích bắt đầu cầm thú mà nhìn Cao Yến đầy tham lam và chăm chú, hắn cắn răng nanh một cái, sau đó làm ra vẻ như bình thường, gương mặt đứng đắn nói: “BOSS và quỷ quái gϊếŧ người trong màn không cùng loại.”

Người chơi thường coi người tuyên bố nhiệm vụ trong màn là BOSS, nhưng BOSS và quỷ quái gϊếŧ hại người chơi lại không phải cùng loại. Nói cách khác, BOSS trong màn không nhất định sẽ gϊếŧ người chơi.

Cao Yến được nhắc nhở liền nghĩ thông suốt những điểm cậu chưa rõ trước kia.

Cậu nói tiếp: “Sau đó có một gia đình từ bên ngoài vào thị trấn tu hành. Họ vào ở trong một ngôi biệt thự, mà ngôi biệt thự đó vừa khéo nằm trên hố xương vạn đứa trẻ trước kia.”

“Tía má ơi! Không phải giống ở trên mộ người ta sao?”

“Sai rồi, là ở trên nấm mộ trong bãi tha ma.”

Một nhà sáu người, cộng thêm nữ giúp việc và người làm vườn. Ngoại trừ người làm vườn, bảy người kia đều là giáo đồ trung thành của Phật giáo, họ rời xa thành thị và dân chúng, đi đến trấn quỷ không một bóng người tu hành.

Ngay ngày đầu tiên ở trong biệt thự, họ đã phát hiện bí mật về hố xương vạn đứa trẻ, đồng thời biết đây là âm địa hung tà.

Xuất phát từ lòng từ bi của người tu hành, họ dựng nhà gỗ, làm thành Phật đường như chùa miếu, vì anh linh chế tạo âm bài, siêu độ cho chúng. Nhưng họ không biết bên dưới biệt thự chính là hố xương vạn đứa trẻ, cũng từng là phần mộ của một số cư dân thị trấn.

Rác rưởi chết đi cũng không thể biến thành vật hữu dụng, vẫn là rác rưởi mà thôi.

Người làm vườn không phải là một người chính trực gì, lúc gã đang đào xới mặt cỏ thì bị quỷ hồn – chính là dân trấn mê hoặc, sau khi trục xuất anh linh ra khỏi hố xương, gã tiếp tục giúp quỷ hồn gϊếŧ sáu người nhà kia cùng nữ giúp việc.

Ký hiệu dưới tầng hầm hẳn là gã làm vườn cố ý khắc để áp chế pháp lực của tượng thần Rahu, khiến quỷ hồn dân trấn dưới nền đất biệt thự có thể đi ra tàn sát bừa bãi.

“Tượng thần Rahu có thể trừ tà, đám quỷ hồn không dám làm càn, mà sáu người nhà kia không thể nào lại khắc ký hiệu dưới tầng hầm đã áp chế thần. Nữ giúp việc cũng bị gϊếŧ chết, chỉ còn duy nhất người làm vườn không rõ hành tung, hơn nữa gã là người duy nhất có thể tiếp xúc với quỷ hồn dưới mặt cỏ.”

“Vì vậy có thể đoán được người làm vườn đã bị quỷ hồn mê hoặc, gã khắc ký hiệu dưới tầng hầm trấn áp thần Rahu, sau đó quỷ hồn đi ra tàn sát bừa bãi. Sau đó, sáu người gia đình kia trốn đám quỷ hồn đã chạy xuống tầng hầm, vì thiếu thức ăn nước uống mà chết đói.” Cao Yến suy đoán: “Gã chủ nhà hiện tại có lẽ chính là người làm vườn kia.”

Đã tìm được địa điểm tử vong của sáu người cùng nữ giúp việc, chỉ còn lại người làm vườn, mà gã chủ nhà là sự tồn tại tương đối bất ngờ trong sân chơi, có thể suy đoán gã chính là người làm vườn sống sót.

Trên thiệp mời của người đàn ông không mặt có ghi – Chân thành mời ngài tham dự bữa tiệc vào ngày thứ sáu tử vong.

Chủ nhà thường nhắc đến “bọn họ”, “bọn họ” trong biệt thự chính là quỷ hồn dân trấn, mà “bọn họ” trong căn nhà gỗ lại là anh linh.

Hẳn là quỷ hồn dân trấn có thể nhập lại vào thi thể, tỉnh lại vào ngày thứ sáu tử vong, trong ngày thường thì cần có điều kiện đặc thù mới có thể gϊếŧ chết người chơi. Chỉ có như vậy, độ nguy hiểm của sân chơi mới được quy định là màn sơ cấp mà không trái với quy tắc.

Từ miệng gã chủ nhà có thể biết được, lúc tổ chức bữa tiệc vào ngày thứ sáu, người chơi có thể tránh trong phòng để bảo đảm an toàn, đây chính là quy tắc bảo hộ.

“Ban đầu, hộ gia đình kia chế tạo âm bài cho anh linh, đưa chúng vào trong Phật đường đơn sơ, nhưng vì thế khiến hố xương biến thành địa bàn của quỷ hồn dân trấn, khiến anh linh không vào được nữa, dẫn đến việc không cách nào cứu cả nhà khi họ gặp bất trắc. Cả gia đình đó chính là những người bạn của anh linh.”

Cô gái tóc ngắn nghi vấn: “Cục cưng trong nhắc nhở là anh linh đúng không? Không phải cô bé áo đỏ trước nhà gỗ?”

“Không phải.” Cao Yến lắc đầu.

Không phải Asuro mà là anh linh.

Có thể Asuro biết người trong nhà này, nhưng cô bé không phải là anh linh nên không nhận ân huệ, không có quan hệ nhân quả trực tiếp.

Asuro chưa từng trực tiếp thừa nhận “cục cưng” chính là bé, ngược lại làm Cao Yến hiểu lầm, nhưng ngay khi cô gái tóc ngắn đề cập đến người quay video, bỗng nhiên Cao Yến nhớ ra: Asuro sinh ra ở âm địa.

“Thứ” sinh ra ở âm địa, sao lại không thể vào biệt thự? Sao lại không tìm được “những người bạn mất tích”?”

Giải thích duy nhất chính là Asuro không phải là “cục cưng”, cô bé không phải là người ra nhiệm vụ, không có quan hệ nhân quả sâu đậm với sân chơi.

Hộ gia đình trong biệt thự siêu độ anh linh, lại vì các anh linh mà chết, hố xương dưới mặt cỏ, quỷ hồn dân trấn… Tất cả đều có quan hệ chồng chất với nhau tầng tầng lớp lớp, quan hệ nhân quả sâu đậm.

Vậy nên, Cao Yến kết luận “cục cưng” chính là các anh linh.

[Vừa đến ngày mưa dầm là nghe thấy tiếng khóc, bực mình chết được!]

“Đêm mưa dầm, các anh linh lảng vảng quanh biệt thự bi thương khóc than cho những người bạn gặp nạn của chúng, mong có thể tìm được di thể của bạn, mong các bạn có thể thành Phật. Anh linh căm thù quỷ hồn dân trấn, vì vậy bầy quạ đen bị ảnh hưởng tình cảm của chúng, hàng ngày đến mổ ăn thi thể dân trấn dưới mặt cỏ.”

“Xuất phát từ sợ hãi và chột dạ, quỷ hồn dân trấn và gã chủ nhà thích ngày mưa dầm, nhưng cũng bực bội và chán ghét ngày mưa.”

Túc Giang ngẩn người: “Sao chúng lại thích ngày mưa?”

“Trời mưa rả rích, bầy quạ bay về tổ.”

Mọi người nghe xong toàn bộ câu chuyện đều im lặng, tâm trạng phức tạp và nặng nề, cảm giác rất khó chịu.

Lúc họ tiến vào màn này, theo tư duy quán tính mà xem các anh linh là quỷ quái đáng sợ, coi chúng là BOSS của màn, khi nghe thấy tiếng khóc cũng chỉ sợ hãi và chán ghét. Nhưng thật không ngờ các anh linh không muốn đầu thai, chấp nhất quanh quẩn ở đây là vì nhớ nhung hoài niệm những người bạn của chúng.

Người vô tội bị hại chân chính ở đây là các anh linh, chúng chưa được sinh ra nhìn ngắm thế giới, có thể một vài đứa bé đã có ý thức nhưng vẫn bị vô tình xóa bỏ. Có vài đứa bé đã được sinh ra, nhưng vẫn bị vứt bỏ.

Chúng bị coi là rác rưởi ném xuống hố xương, chịu đựng ánh mặt trời chói chang gay gắt và bị đàn quạ mổ ăn, sau khi chết không được giải thoát, vô pháp đầu thai, không ai vì chúng lập bia mộ, cuối cùng còn bị đốt thành tro bụi.

Rốt cuộc có người thương cảm cho tình cảnh của chúng, vì chúng xây dựng Phật đường đơn sơ, thay chúng khắc âm bài, tụng kinh siêu độ. Các anh linh thân thiết coi họ là bạn.

Kết quả, những người bạn của chúng bị đám người từng thiêu chết chúng hại chết.

Đau đớn như xé ruột xé gan.

Một lúc lâu sau, cô gái tóc ngắn nói: “Tôi cho rằng quỷ quái và BOSS trong game đều rất xấu xa, chúng và người chơi như nước với lửa.” Cô gãi gãi cổ, đấu tranh một lúc mới nản lòng nói: “Trước đây tôi không hề để ý đến bối cảnh trò chơi.”

Những người khác cũng thế, qua cửa đã gian nan vất vả, sinh mạng bị uy hϊếp từng giờ từng phút, ai mà sẵn lòng lãng phí thời gian để ý đến bối cảnh trò chơi, thậm chí đồng cảm với quỷ quái trong màn?

Mọi người theo bản năng nhìn qua Cao Yến, cậu đang rũ mắt nhìn ký hiệu dưới chân, không biết đang nghĩ cái gì.

Nhưng lúc này họ không hẹn mà cùng có chung suy nghĩ, bản thân đang ở vào tình cảnh nguy hiểm mà vẫn không quên đạo nghĩa, phải chăng do lòng từ bi?

Rầm!!!

Một tiếng động cực lớn đột ngột vang lên làm tất cả giật mình sợ hết cả hồn, mọi người quay đầu lại, trông thấy cửa tầng hầm đã bị phá hỏng, mà gã chủ nhà đang giơ cưa điện trong tay, gương mặt dữ tợn vừa cười vừa nói: “Thật thông minh, chúng mày đoán đúng hết rồi.”

Gã đứng ngược sáng, cộng thêm tiếng cưa ong ong điện ầm ĩ, gã ngất ngây trong chốt lát, hưởng thụ vẻ mặt sợ hãi của người chơi rồi mới nói: “Thật ra nữ thi trong tủ lạnh chính là dân trấn bị phân thây từ lâu, cô ta bị cắt sáu dao, tổng cộng bảy khối thịt, xếp ngay ngắn trong tủ thịt, tao rất thích cô ta.”

“Có một lần… Không, là lại một lần, lại một lần bị tiếng khóc chết tiệt đánh thức, tao đói bụng nên vào bếp tìm thức ăn. Tao nhìn thấy đống thịt kia, đột nhiên nghĩ nó rất ngon bèn lấy ra ăn.”

Đờ mờ!!!

Mọi người nghe mà buồn nôn, thế mà gã chủ nhà còn đang nhớ lại vị cũ. Hắn nói tiếp: “Ả giúp việc!!! Ả chỉ là người giúp việc như tao mà thôi! Ả dám nói tao bị ác quỷ mê hoặc, còn muốn đưa tao đến trước tượng thần, xua đuổi ác quỷ trên người tao?!”

Chủ nhà càng nói càng kích động, tức giận không thôi, bỗng nhiên giơ cưa điện trong tay hung hăng chém lên tường, tia lửa bắn ra, vách tường bị chém mấy dấu vết sâu hoắm.

“Tao nhét đầu ả vào tủ lạnh, nhìn ả bị nữ thi trong tủ lạnh phân thây trước mặt tao, sau đó tao ăn sạch ả luôn. Thịt tươi mới càng ngon, sau đó có người lục tục tiến vào. Thỉnh thoảng tao để bọn họ bị bầy quạ ăn thịt, thỉnh thoảng tao dẫn họ đến tủ lạnh, để họ bị phân thây…”

Gã chủ nhà cúi đầu, nhìn thấy sáu xác khô dưới sàn, gã vội lùi ra sau một bước: “Họ bị quỷ hồn dồn ép phải trốn xuống tầm ngầm, sau đó tao khóa cửa lại, nhốt họ đến chết đói.” Gã nhún nhún vai nói tiếp: “Khá đáng tiếc, người tu Phật hẳn là ngon lắm.”

“Chúng mày phá hủy bữa tiệc của tao, tao cần nguyên liệu nấu ăn, tao cần môi trường phong cảnh sạch sẽ, nhưng bọn mày đã phá hủy tất cả, chúng mày thật sự không đủ tiêu chuẩn.” Chủ nhà thở dài nói: “Vậy nên tao quyết định đuổi việc tất cả chúng mày.”

Người chơi cảnh giác, cảm giác nguy hiểm đến gần. Họ ý thức được đuổi việc trong miệng chủ nhà chính là muốn gϊếŧ chết tất cả bọn họ.

Túc Giang nhìn khắp bốn phía xung quanh, không tìm được vũ khí vừa tay, lập tức nghiêm túc nói: “Không biết em có thể tay không tiếp cưa điện được không?”

Cao Yến: “Cậu có thể.”

Hắn ngạc nhiên: “Thật sao?! Em thật sự có thể sao?”

Cao Yến: “Anh thấy tốc độ tay trái tay phải của cậu đều rất nhanh.”

Túc Giang: “… Không biết vì sao, dù không có bằng chứng nhưng em có cảm giác anh đang nói đến việc em quay tay.”

Cao Yến: “Không cần bằng chứng, vì đúng là anh đang sỉ nhục cậu đó.”

… Anh Yến, anh thay đổi rồi.

Túc Giang tủi thân: “Em đang nghiêm túc mà.”

Cao Yến hờ hững nói: “Anh cũng rất nghiêm túc, cậu có thể tay không tiếp cưa điện, sau đó đứt cả hai tay. Nhưng cậu yên tâm, anh sẽ nhanh chóng giúp cậu cầm máu rồi đưa đến bệnh viện nối tay lại. Điều đáng tiếc duy nhất là sau này hai tay sẽ không linh hoạt lắm.”

Túc Giang rụt hai tay, do dự nói: “Hay là thôi đi… Không phải em sợ đau, chẳng qua không linh hoạt thì phiền phức lắm.”

Cao Yến: “… Anh tin những lời này xuất phát từ nội tâm của cậu.”

Nói xong cậu nhìn chủ nhà đang đứng ở cửa cầu thang tầng hầm: “Đừng vờ vịt nữa, có bản lĩnh thì xuống đây đi.”

Chủ nhà đang ồn ào đe dọa, ra vẻ hung ác lập tức trở nên cứng ngắc, nụ cười ác độc chợt tắt, trừng mắt nhìn Cao Yến dưới tầng hầm.

Cậu khoanh tay, cười lạnh nói: “Ông đang sợ, sợ phải đối mặt với sáu thây khô này, chính là người đã từng là chủ của ông, cũng có thể là sợ thần Rahu. Nói chung, ông vốn không dám xuống đây. Nếu dám xuống thì ông đã sớm cầm cưa điện không nói tiếng nào xuống đây rồi, đâu đến nỗi đứng trên đó làm trò hăm dọa người chơi?”

Chủ nhà không dám xuống tầng hầm?

Mọi người đồng loạt nhìn gã, mà nét mặt gã đã nói lên đáp án – Đúng là gã không dám đi xuống!

“Trước đây ông chỉ có thể nhốt sáu người nhà này dưới tầng hầm cũng vì không dám xuống đây.”

Chủ nhà trừng mắt nhìn Cao Yến, cừu hận nháy mắt tăng vọt, sau đó gã nhìn qua những người khác, chậm rãi nói: “Chúng mày muốn bị bỏ đói? Gϊếŧ bọn nó đi…” Gã chỉ vào Cao Yến và Chử Toái Bích rồi nói tiếp: “Nguyên liêu nấu ăn cần phải dồi dào, tao có thể để chúng mày đi. Chúng mày cũng có thể qua cửa, thế nào?”

Khích bác ly gián? Ha ha, đồ ngu.