Trong lòng Oanh Oanh bất an, trằn trọc mãi trên giường mới chợp mắt được, lại còn mơ thấy cảnh đáng sợ. Thức giấc, trời đã sáng, vết cắn trên cổ vẫn còn đó, giống như trong mơ, như thể có điềm báo nàn …
Trong lòng Oanh Oanh bất an, trằn trọc mãi trên giường mới chợp mắt được, lại còn mơ thấy cảnh đáng sợ. Thức giấc, trời đã sáng, vết cắn trên cổ vẫn còn đó, giống như trong mơ, như thể có điềm báo nàng sẽ có kết cục như trong mơ - bị nhúng l*иg lợn.
Oanh Oanh rất sợ hãi, cố tình phủ một lớp phấn dày để che giấu, thậm chí còn thay một chiếc áo cổ cao, nhưng tất cả đều không mấy hiệu quả. Chỉ cần ai đó đứng gần, nàng chỉ cần hơi nghiêng đầu là có thể thấy vết cắn. Nhưng nếu không đi, có vẻ càng khó giải thích.
Không quản nữa, liều một phen, dù sao cũng chỉ là nhúng l*иg lợn mà thôi. Oanh Oanh quyết định, lấy hết can đảm, cứng ngắc bước ra khỏi cửa như đầu mình đang đội một bình hoa. Nàng chỉ lo giữ dáng vẻ để không lộ vết cắn, nhưng không biết rằng, bước đi cứng ngắc ấy lại càng thu hút sự chú ý, chỉ thiếu nước viết chữ "tâm có quỷ" lên mặt mà thôi.
Dù sao, trên đường gặp phải, chỉ cần nhìn một cái, Từ Lễ Khanh đã nhận ra nàng không ổn, trong cơn hoảng loạn, còn cố gắng che giấu chỗ nào đó một cách không tự nhiên... Từ Lễ Khanh vô thức liếc nhìn, nhớ lại, tối qua, hắn đã cắn ở đó.