Chương 1

Thiếu nữ Bạc Hà mê man nhìn một mảnh sương mù trước mặt.

Sương mù cản trở hết thảy khả năng xuyên thấu của ánh sáng, bốn phía chìm trong im ắng. Cô không nhìn được những thứ khác, chỉ thấy xung quanh đều bị sương mù che phủ, phảng phất trời đất đều bị che kín lại.

Đây là đâu? Bạc Hà đánh giá bốn phía. Cô đi tới phía trước, chung quanh lại không xảy ra biến hóa gì, thế nhưng đám sương mù xung quanh như đi xuyên qua cơ thể cô.

Không biết đã đi được bao lâu, hai chân cô bắt đầu nhức mỏi không thôi.

Sương trắng, vẫn là sương trắng, chẳng lẽ nơi này không có thứ khác sao? Bạc Hà cắn răng.

Không gian ở đây im ắng đến đáng sợ, ngoài Bạc Hà cũng chỉ có đám sương mù, nỗi sợ hãi dần dần bao trùm tâm trí cô.

Cô ngồi sụp xuống, bất lực ôm lấy cơ thể mình, hốc mắt dần dần ướŧ áŧ.

Ba mẹ…Có khả năng con gái sẽ không còn được gặp hai người…Ô ô ô…

Không biết cô khóc đã bao lâu, có lẽ khóc đến mệt mỏi, tiếng khóc dần dần ngưng, chỉ còn tiếng nức nở nhẹ nhàng.

“Chậc.”

Một âm thanh không kiên nhẫn vang lên.

Tuy rằng rất nhỏ, nhưng đối với tinh thần cực kỳ mẫn cảm của thiếu nữ lúc này, cơ hồ ngay lập tức cô có thể nghe được, Bạc Hà đột nhiên ngẩng đầu lên.

“Ai?!” Cô cảnh giác hỏi.

Không có ai đáp lại lời cô. Bạc Hà bắt đầu hoài nghi liệu có phải mình nghe lầm rồi không.

Nghe nói người bị nhốt một mình trong một khoảng thời gian sẽ bắt đầu xuất hiện ảo giác. Sắc thái trong mắt Bạc Hà dần vơi bớt, có lẽ cô đang trong giai đoạn kia.

Cô bất lực nhưng lại không tiếp tục khóc, đầu nhỏ cúi xuống, thỉnh thoảng khụt khịt vài tiếng.

“... Cô thật ồn ào, có thể ngừng khóc được không?”

Lại là âm thanh không kiên nhẫn kia! Lần này xuất hiện càng thêm rõ ràng, âm thanh đó còn mang theo ngữ điệu lười biếng, có vẻ đó là một thiếu niên.

Bạc Hà kinh hỉ ngẩng đầu, cô xác định vừa rồi mình không có nghe lầm! Đó không phải ảo giác, thật sự có người nói chuyện trước mặt cô!

Bạc Hà cuống quít đứng lên, nhìn loạn xung quanh, lớn tiếng kêu với người ẩn trong đám sương trắng: “Uy —— Cậu là người sao? Làm ơn cứu tôi với!!!”

Nói xong một câu cô liền ngừng lại, dựng lỗ tai nghe người ở phía đối diện phản hồi.

Một lát sau mới truyền đến tiếng trả lời.

Người kia lười biếng nói: “Cô không biết mình rất ồn ào sao? Cô cứ tiếp tục như vậy làm tôi không ngủ được.”

Âm thanh của người nọ không biết từ đâu đến, thế nhưng Bạc Hà lại có cảm giác tiếng nói ấy phảng phất truyền tới từ nội tâm cô.

Mọi thứ trước mắt căn bản đã không thể giải thích bằng khoa học, Bạc Hà không thể buông tha đường sống trước mặt, lớn tiếng nói: “Thần tiên ơi, cậu ở chỗ nào? Có thể dẫn tôi ra khỏi đám sương trắng này không?”

Người nọ giống như đột nhiên nảy sinh hứng thú, hỏi: “Sương trắng? Vậy mà cô lại ở trong đám sương trắng? Cô vào đấy bằng cách nào?”

Tròng mắt Bạc Hà chuyển động một vòng, nói: “Cậu mang tôi ra ngoài tôi sẽ nói.”

“Ngô —— Được thôi.” Giọng nói của người nọ như khựng lại một cái.

Vui sướиɠ dâng lên trong mắt Bạc Hà.

“Nhắm mắt lại đi thẳng về phía trước, đi mười bước dậm chân trái một cái.” Người nọ lười nhác chỉ đạo.

“A? Đơn giản như vậy?” Bạc Hà há hốc mồm.

Người nọ lại không đáp lại.

Cô vẫn nên tin tưởng người kia một lần, dù sao bây giờ cô cũng không ra được. Bạc Hà cắn răng, dựa theo phương pháp người kia nói nhắm mắt lại, chậm rãi đi lên phía trước, đi được mười bước lại dậm chân trái một cái.

Thật sự có thể đi ra ngoài sao… Bạc Hà nhắm chặt đôi mắt làm theo lời người nọ, từ lúc bắt đầu còn sợ hãi rụt rè đến vội vàng tiến lên phía trước, cô cũng chưa thấy có chuyện gì khác xảy ra.

Người đó sẽ không lừa cô chứ? Chẳng lẽ nói, kỳ thật cậu chính là yêu quái trong đám sương trắng này? Bạc Hà miên man suy nghĩ.

Đang nghĩ ngợi, đột nhiên cái trán cô đυ.ng phải thứ gì, người lập tức ngã ngồi ra đất.

Bạc Hà hoảng sợ mở to mắt, cảnh vật trước mắt khác hoàn toàn với đám sương mù!

Cô kinh hỉ đứng lên nhìn bốn phía xung quanh. Hóa ra thứ cô vừa đυ.ng phải lại là tường vây bên ngoài một tòa nhà.