Chương 1 – 1

Bạc Hà đi dọc theo tường vây, trước mắt xuất hiện một tòa lâu đài cổ điển tao nhã, cửa lớn đóng chặt nhưng cũng không khóa. Kiến trúc của tòa lâu đài trước mặt không khác thế giới con người làm trong lòng cô sinh ra cảm giác an toàn.

Lại nhìn xung quanh, Bạc Hà nhận ra có điểm không thích hợp.

Vì sao ở đây chỉ có một cái sân? Mà bên ngoài cách chỗ cô đứng không xa là đám sương mù vây cô lại, tòa lâu đài này lại chính là trung tâm, quang cảnh xung quanh vô cùng yên tĩnh, không có một cái gì.

“Vào đi.” Giọng nói kia lại vang lên, lần này Bạc Hà cảm giác được mình gần người đó hơn một chút.

Bạc Hà run sợ đẩy cửa ra, cô đứng từ ngoài cửa nhìn vào bên trong, cảnh tượng trước mặt làm cô ngây người.

Đó là một tòa đình viện kiểu cổ Trung Quốc.

Trong nháy mắt, Bạc Hà còn cho rằng mình đã xuyên qua, xuyên đến nơi nào đó giống như cổ đại.

Tường trắng mái xám, tựa như kiến trúc Giang Nam trong mơ. Cửa phòng đang khép hờ, là ai đang chờ đợi ai đến? Là người đó đang chờ cô tới sao?

Con đường trong đình viện trải đầy đá xanh, phủ kín dấu vết năm tháng mài mòn. Tòa sân này, đã thực sự cũ lắm rồi!

Đình viện vắng lặng không một bóng người và suýt chút nữa Bạc Hà đã thực sự cho rằng như thế, cho đến khi cô thấy một bóng người bên giàn dây nho.

Một giàn nho tùy ý dựa vào bức tường vây cổ kính, lá cây xanh mướt dày đặc to như lòng bàn tay cuốn quanh giàn, cành lá thấp thoáng che giấu những quả nho màu tím ngây ngô chưa chín cùng những quả nho căng mọng ướŧ áŧ đã chín rồi.

Dưới giàn nho bày một chiếc ghế nằm bằng tre mây, trên đó đang nằm một người hai tay lót sau đầu, trên mặt đặt một chiếc quạt xếp làm cô không nhìn rõ mặt. Người nọ lười biếng nằm trên ghế mây không nhúc nhích, giống như không hề nghe thấy có người đến gần tiểu viện.

Khiến cho Bạc Hà cảm thấy kì quái chính là, thứ người đó mặc trên người dường như cũng không phải quần áo thời hiện đại.

Trừ bỏ người này, xung quanh cô không thấy bóng người khác. Bạc Hà xác định thiếu niên nọ vừa mới nói chuyện với mình là cậu ấy.

Bạc Hà đến gần chiếc ghế mây, thật cẩn thận nói: “Xin hỏi ——”

“Chậc.”

Người nọ không kiên nhẫn trở mình. Ở trên chiếc ghế mây nhỏ hẹp mà động tác này cũng vô cùng tự nhiên, cơ thể cậu ấy uyển chuyển giống như một con mèo.

Bạc Hà lập tức ngừng nói. Cô không quên lúc còn đang ở trong đám sương trắng đã bị cậu ấy nói mình rất ồn ào.

Cậu ấy còn đang ngủ sao…? Bạc Hà tò mò đánh giá.

Lúc này, đột nhiên người đang nằm trên ghế mây nhấc quạt xếp trên mặt làm lộ ra một gương mặt tinh xảo đang giận tái mặt.

Đó là một thiếu niên vô cùng thuần mỹ, đáy mắt thiếu niên có sương mù mờ mịt nhưng đôi mắt ấy đẹp đến mức tựa như yêu quái câu nhân trong truyền thuyết. Thân hình thon gầy của cậu bị bọc trong lớp áo khoác mỏng, một đầu tóc dài đen như mực uốn lượn rũ xuống tận bên hông.

Điều khiến cho cậu nhìn không giống con người chính là tròng mắt xanh sẫm. Tròng mắt kia giống như một loại phỉ thúy thuần khiết quý báu nhưng lại làm người liên tưởng đến ánh mắt của loài mèo, liếc mắt một cái đã khiến cho nhân tâm chấn động.

Lúc này Bạc Hà mới phát hiện, chiếc áo xanh nhạt lỏng lẻo tròng lên khung xương đẹp đẽ thon gầy, cổ áo hơi mở rộng làm lộ ra xương quai xanh trắng như tuyết của cậu.

Thiếu niên ngồi trên chiếc ghế mây, mái tóc đen quấn quanh cổ. Cậu đánh giá Bạc Hà trên dưới vài lần, ánh mắt dần trở nên cổ quái. Bạc Hà không dám động, cơ thể cứng đờ để mặc cậu đánh giá.

“Cô vào bằng cách nào?” Tiếng nói của thiếu nhiên hơi sắc nhọn, nhưng lại rất êm tai, đây chính là âm thanh Bạc Hà nghe thấy khi bị lạc trong đám sương trắng.

Bạc Hà nhỏ giọng trả lời: “Tôi cũng không biết…”

Nhìn ánh mắt nghi hoặc của thiếu niên, cô kịp thời bổ sung: “Tôi đang ngủ ở nhà, không biết vì sao đột nhiên xuất hiện trong đám sương trắng… Sau đó nghe được âm thanh chỉ dẫn của cậu liền tới nơi này.”

Thiếu niên “nga” một tiếng, đứng dậy từ trên ghế mây, gãi gãi mái tóc, trên gương mặt tuấn mỹ vẫn còn có chút hoài nghi: “Đám sương trắng kia chính là thứ bảo vệ cho tòa lâu đài này, người bình thường sẽ không vào được, trừ khi được tôi cho phép.”

“Đây là nhà của cậu?”

“Không tính…chỉ là chỗ tạm thời ở lại thôi.”

Bạc Hà thầm nói, vậy chẳng phải là nhà của cậu sao? Cô có chút vội vàng: “Thần tiên, cầu xin cậu nói cho tôi biết làm sao ra được khỏi đây, tôi muốn trở về nhà…”

“Bên ngoài đám sương trắng không có cái gì.”

“Chính là ý trên mặt chữ.” Thấy thiếu nữ vẫn mở to đôi mắt nhìn mình, thiếu niên nhẫn nại giải thích: “Nơi này là thức hải trong ý thức của tôi, bên ngoài sẽ không có cái gì. Tôi không biết vì sao cô có thể xuất hiện ở đây, cũng không biết cách đưa cô ra ngoài.” Biểu tình trên mặt thiếu niên có chút kỳ quái.

Bạc Hà há hốc mồm, nửa ngày cũng không biết nói cái gì.

Thiếu niên sờ sờ mũi, nói tiếp: “Nếu đã như vậy, cô tạm thời đợi ở trong đây đi.” Nói xong thiếu niên ngáp một cái, người lập tức ngã xuống trên ghế mây.

“Từ từ!” Bạc Hà nóng nảy, dưới tình thế cấp bách lập tức bắt lấy áo thiếu niên: “Cầu xin cậu! Cầu xin cậu nghĩ biện pháp đi! Chỉ cần có thể cho tôi về nhà, cậu muốn tôi làm gì cũng được!”

Bạc Hà đột nhiên tiến sát làm động tác của thiếu niên khựng lại, mùi hương thanh đạm tràn ngập khứu giác cậu, cậu ý thức được đây là mùi thơm cơ thể của thiếu nữ.

Bàn tay mảnh khảnh trắng như ngọc của thiếu nữ nắm chặt lấy cậu, khuôn mặt trưng ra biểu cảm nhu nhược đáng thương vô cùng.

Ở nơi này, cậu chưa bao giờ tiếp xúc với con người, mà trước mắt cậu lúc này là một thiếu nữ nhân loại. Quần áo trên người cô cậu chưa bao giờ nhìn thấy, đó là một chiếc váy trắng đơn giản, phác họa đường cong lả lướt duyên dáng của cô.