Chương 2: Bạc Hà

Hương thơm kia thực sự mê người. Yết hầu thiếu niên lăn lăn, bàn tay phủ lên đôi núi của thiếu nữ, xúc cảm mềm mại làm cậu chấn kinh.

Cách một lớp vải mỏng manh, cậu đùa bỡn bầu vυ", giống như một đứa trẻ vừa tìm được món đồ chơi thú vị.

“Đây là cái gì?” Giọng nói thiếu niên trở nên khàn khàn, đôi mắt ánh lên sự tò mò, nhìn thẳng vào mắt người đối diện.

Cơ thể Bạc Hà cứng đờ tại chỗ, cô không biết vì sao thiếu niên lại đột nhiên giở trò với mình, nhưng tại mỗi chỗ cậu ấy vuốt ve đều xuất hiện một dòng điện nhỏ làm cô tê dại.

Đó là cảm giác cô chưa từng có được, có chút kỳ quái lại làm cô lưu luyến muốn được bàn tay thiếu niên tiếp tục xoa bóp nó.

“Đây…đây là…ngực của tôi…” Gương mặt Bạc Hà ửng đỏ, giọng nói tinh tế đáp lại.

Âm thanh kia làm trong lòng cậu vô cùng ngứa ngáy, giống như dụ dỗ cậu chạm vào cô càng nhiều.

Cậu không thầy dạy cũng hiểu, bất thình lình vén áo ngủ của cô lên cao làm lộ ra da thịt nhẵn nhụi.

Cơ thể thiếu nữ trắng nõn như ngọc được một lớp váy ngủ to rộng che mất, váy ngủ vừa bị vén lên liền lộ ra bầu vυ" sữa mềm mại cùng chiếc qυầи ɭóŧ nhỏ che chắn vùng đất thần bí.

Cậu nheo đôi mắt lại, tò mò luồn ngón tay cái vào chiếc qυầи ɭóŧ nhỏ: “Thứ này là gì?”

Bạc Hà cắn môi nói: “Đó là qυầи ɭóŧ.”

“Vì sao phải mặc cái này?” Thiếu niên cảm thấy thứ này thấy vướng víu, ngón tay hơi dùng sức, qυầи ɭóŧ lập tức rách ra rồi rơi xuống mặt đất.

Lúc này đã không còn thứ gì che khuất tầm mắt của cậu, cậu tự nhiên dùng bàn tay vuốt ve thân thể mềm mại của cô, xúc cảm ấm áp làm cậu thỏa mãn híp híp mắt.

“Vì để bảo hộ chỗ riêng tư…trên người của tôi.” Bạc Hà bị bàn tay vuốt ve đến nhũn ra, nhưng cô vẫn nỗ lực giữ vững lý trí để trả lời vấn đề của cậu.

Cậu có chút mệt mỏi, cậu muốn nằm trên ghế mây ngủ một giấc nhưng lại không bỏ được cơ thể của cô, vì vậy cậu dùng sức kéo cô nằm lên ghế cùng mình.

“Bảo vệ chỗ riêng tư của cô? Vì sao? Bảo vệ như thế nào?” Đôi mắt cậu ánh lên sự hiếu kỳ, cậu nằm nghiêng người, lót tay sau đầu, hỏi Bạc Hà.

Bạc Hà mê man nhìn mái tóc rũ xuống trên ghế của cậu. Cô không rõ vì sao mình lại nằm xuống đây, hơn nữa câu hỏi của cậu làm cô cảm thấy vô cùng xấu hổ. Cô nên giải thích như thế nào đây? Và vì sao đột nhiên cậu lại có hứng thú với cô?

Không thấy người đối diện trả lời, thiếu niên tự mình động thủ, bàn tay trắng nõn như ngọc vuốt ve trên thân thể trần trụi của cô, thậm chí cậu còn với đầu ngón tay vào vùng tam giác thần bí để thăm dò.

Thân thể Bạc Hà nóng lên, trong đầu là một mảnh hỗn loạn, thiếu nữ loài người chưa bao giờ nếm thử trái cấm, lúc này lại như trúng độc mà khát cầu được cậu vuốt ve.

Thời điểm cô đang mê man ngã vào bàn tay vuốt ve ôn nhu của cậu, đột nhiên Bạc Hà cảm thấy động tác trên người mình ngừng lại.

“Ngô, tôi hơi mệt, ngủ một lát đã.” Cậu rút tay về, ngáp một cái, tự nhiên nằm bên người Bạc Hà khép mắt lại ngủ mất.

Bạc Hà mờ mịt nằm bên người cậu, một lúc sau cũng dần thấy buồn ngủ.

Không biết qua bao lâu, lúc Bạc Hà tỉnh lại, một mảnh trần nhà màu trắng đập vào mắt cô.

Cô kinh hỉ ngồi dậy từ trên giường, đây là phòng ngủ của cô, cô đã trở lại!

Cửa phòng bị mẹ cô mở ra, mẹ Bạc Hà vốn định vào gọi con gái dậy lại phát hiện cô đang ngồi trên giường: “Con gái mẹ tỉnh rồi? Mau mặc quần áo vào rồi ra ngoài ăn cơm.” Mẹ thúc giục cô.

Bạc Hà ngây ngô cười rồi nhanh chóng mặc quần áo vào, ngồi trên bàn ăn bữa sáng ngon miệng, cả tinh thần cùng thể xác đều kêu lên sung sướиɠ.

Xem ra mọi chuyện vừa phát sinh chỉ là một giấc mộng mà thôi.

Trong lòng Bạc Hà thổn thức một trận, cư nhiên cảnh tượng chân thật vừa nãy chỉ là mơ, suýt chút nữa cô còn cho rằng mình sẽ bị vây trong đám sương trắng không ra được nữa. Nghĩ lại chuyện người thiếu niên làm với mình, cô liền thẹn thùng, khuôn mặt nhỏ lập tức đỏ hồng.

Cơm nước xong, Bạc Hà đeo cặp sách lên đi học.

Thiếu nữ cưỡi xe đạp, chậm rì rì chạy trên hẻm nhỏ mọc đầy hoa sơn chi. Sáng hôm nay cô thức dậy rất sớm, không cần vội vã đi như mọi khi.

Mấy tên nhóc gào thét vui cười lướt qua người Bạc Hà, trong đó có một người thấy cô liền thắng xe gấp, lớn tiếng kêu: “Tiểu Bạc Hà! Sao hôm nay cậu đi học sớm vậy? Mọi khi cậu toàn đi muộn, hôm nay không ngủ nướng à?”

Người này là thanh mai trúc mã của Bạc Hà, tên là Khiếu Thiệu Dương, từ nhỏ cậu ta đã lông bông lêu lổng, lấy việc trêu chọc Bạc Hà làm chuyện vui.

Bạc Hà vung vẩy quả đấm nhỏ, hô: “Cậu mới ngủ nướng! Có phải ngày nào tôi cũng ngủ nướng đâu? Ngẫu nhiên mới có vài lần như vậy thôi!”

Thiệu Dương cười hì hi nói: “Tôi mới không tin, nhất định sáng nay mẹ cậu phải vào xốc chăn lên cậu mới tỉnh, tôi đoán được biểu tình của mẹ cậu nha, khi còn nhỏ ngày nào tôi chả thấy. Nếu không phải mẹ cậu không cho cậu đi học cùng tôi, nhất định tôi có thể thống kê tần suất số lần mẹ cậu gọi cậu dậy như thế.”

Mấy tiểu tử đi cùng với Thiệu Dương cùng cất tiếng cười to.

“Cậu nói ít một câu sẽ chết?” Trước mặt một đám nam sinh bị nói thế vô cùng xấu hổ, đã vậy nữ sinh tuổi này da mặt đều mỏng. Khuôn mặt Bạc Hà lúc này đen thui, cô hung hăng dẫm lên bàn đạp, ném mấy tên nam sinh kia ở phía sau, nghênh ngang đi trước.

“Uy! Tiểu Bạc Hà, cậu đợi chút đã, tan học cậu đừng về trước, tôi có chuyện muốn nói.” Thiệu Dương há hốc mồm, nhanh chóng đạp xe đuổi theo, mấy nam sinh phía sau cũng vội vàng đuổi kịp.

Hẻm nhỏ yên tĩnh trở lại, hoa sơn chi trắng tinh rơi đầy đất, hương hoa nồng đượm tràn ngập khắp hẻm nhỏ. Nhóm học sinh ban nãy ầm ĩ vẫn ảnh hưởng tới các gia đình xung quanh đó.

Tại một tòa đình viện tịch mịch vắng vẻ, thiếu niên đang ngủ dưới giàn nho bị đánh thức. Cậu cau mày trở mình, trong miệng lẩm bẩm: “Chậc.”

*

Tiếng chuông tan học vang lên không quá mười tiếng, từng nhóm nam sinh nữ sinh hưng phấn ra về.

Bạc Hà chậm rì rì thu dọn sách vở, bím tóc sau đầu đột nhiên bị người túm chặt.

“Tiểu Bạc Hà!” Khuôn mặt của thiếu niên đột nhiên phóng đại trước mắt cô.

Bạc Hà không kiên nhẫn phất phất tay: “Tôi đang dọn sách vở, cậu đừng làm phiền!”

Thiệu Dương ủy khuất ngồi vào bàn trước, dùng tay chống đầu nhìn cô.

Mấy nam sinh chơi cùng Thiệu Dương gọi cậu ta: “Dương Tử! Mau đi thôi! Đêm nay trong nhóm có trận chiến!”

Thiệu Dương vẫy vẫy tay, mái tóc cỏ khô màu cây đay bay bay theo gió: “Các cậu đi trước đi! Tôi có chút việc!”

Bạc Hà thu dọn sách vở xong bèn đứng dậy, kỳ quái nhìn cậu ta: “Cậu có chuyện gì?”

“Không có việc gì, không có việc gì.” Thiệu Dương cũng đứng lên, cười hì hì theo cô ra khỏi phòng học.

Hai người sóng vai nhau dắt xe, ánh chiều tà hoàng hôn chiếu vào khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ khiến cô trông có vẻ dịu dàng hơn hẳn.

Thiệu Dương gãi gãi đầu, muốn nói lại thôi: “Bạc Hà…Thật ra…”

Không đợi cậu ta nói xong, một đám người đột nhiên tìm đến. Bọn họ là đám học sinh bất lương của trường cao trung cách vách đã đứng ngoài cổng đợi một hồi lâu, vừa thấy cậu ta liền vây hai người họ lại. Thiệu Dương thầm kêu không tốt.

“Thiệu Dương đúng không, mày chọc tới người không nên dây vào, mày nói xem phải làm sao bây giờ?” Một tên đầu trọc cầm điếu thuốc trên tay hỏi.

Đám người này có tận mười mấy người, sắc mặt Thiệu Dương rất khó coi, chống chế hỏi: “Các người đứng ngoài chờ lâu như vậy cũng chỉ vì chờ tôi? Mười mấy người tới bắt một người cũng không quá phúc hậu rồi?”

Bạc Hà cũng bị dọa cho kinh sợ, cô chỉ là một nữ sinh cao trung bình thường, nào đã từng gặp qua trường hợp này.

Lúc này lực chú ý của tên đầu trọc đã bị thiếu nữ bên người cậu ta hấp dẫn, cười hì hì hỏi: “Nha, đây là bạn gái mày? Lớn lên không tồi, xinh đẹp như vậy mà theo mày cũng thật đáng tiếc. Tiểu muội muội có muốn suy xét theo tôi không?”

Sắc mặt Thiệu Dương lập tức đen, mắng cậu ta cậu ta có thể nhịn, nhưng dám đánh chủ ý lên Bạc Hà thì không được. Cậu ta trực tiếp đá vào đũng quần tên đầu trọc, kéo Bạc Hà chạy như điên về phía trước.

Mệnh căn của tên đầu trọc bị đá trúng, hắn cong lưng che lại đũng quần, nghiến răng nghiến lợi gào với đám tiểu đệ: “Đuổi theo cho tao! Đánh chết tên khốn đó! Dám đá vào lão nhị của ông đây, không muốn sống nữa?”

Mấy tên tiểu đệ nghe vậy lập tức đuổi theo.

“Hô —— hô ——”

Trong hẻm nhỏ vắng vẻ, Bạc Hà cùng Thiệu Dương thở hồng hộc, mồ hôi tuôn đầy đầu. Hai người họ chạy như điên tầm hai ba trăm mét. Hai người vừa dừng lại thở dốc, đằng sau đã đuổi tới mười mấy người, đúng là mấy tên lưu manh vừa nãy.

“Sao cậu lại chọc phải họ?” Bạc Hà cắn răng hỏi.

“Mấy ngày hôm trước tôi vào tiệm net có đoạt mất một cái máy của lão đại bọn họ ——”

Sắc mặt Thiệu Dương còn khó coi còn hơn khóc, vốn dĩ cậu ta định nói với cô một chuyện, kết quả mấy tên này nhảy ra làm hư chuyện tốt không nói, hiện tại hai người có muốn tìm công đạo ở chỗ này cũng quá thảm đi. Này còn muốn cậu ta nói với cô như thế nào?

“Mặc kệ! Bạc Hà, cậu trốn vào góc tường kia, tôi ra ngoài liều mạng với bọn họ!” Mắt thấy đám người kia sắp đuổi theo, Thiệu Dương cắn răng nói: “Cậu đừng lo lắng, cùng lắm bọn họ đánh tôi một trận, không có chuyện gì.”

Cậu ta đẩy cô trốn vào góc chết bên cạnh, một mình chạy tới tìm mười mấy người kia.

Bạc Hà tránh ở sau tường, nghe âm thanh đánh nhau bên ngoài mà lòng nóng như lửa đốt. Nhưng cô biết mình dù có lao ra cũng không giúp được gì, còn có khả năng sẽ làm Thiệu Dương hao tâm uổng phí, đành cắn răng nghe động tĩnh bên kia, hốc mắt chua xót.

Qua vài chục phút, rốt cuộc hẻm nhỏ cũng yên tĩnh lại.

Sắc trời càng thêm tối tăm, chẳng biết trời nổi lên cơn mưa từ lúc nào.

“Tiểu tử, về sau đừng cuồng vọng như vậy. Mày nên nhớ kỹ người nào có thể chọc, người nào chọc không được. Chọc phải người không nên dây vào, lần sau không sẽ không đơn giản như vậy!” Tên đầu trọc phun một ngụm nước miếng lên người bị đánh tới thương tích đầy mình trên mặt đất, sau đó nghênh ngang mang thêm mười mấy người rời đi.

Thiệu Dương nằm trên mặt đất, trên người toàn máu là máu, gần như đã không ra hình người. Hắn suy yếu cười với Bạc Hà: “Khóc cái gì…Tôi còn…còn chưa chết đâu…”

—— ầm —— ầm ——

Tiếng mưa rơi ngày càng nặng hạt, hạt mưa lớn như hạt đậu rào rào rơi xuống mặt đất, mặt đất mềm mại nhanh chóng bầy nhầy như đống bùn.

Lúc này Bạc Hà mới phát hiện mình khóc tới mức nước mắt chảy đầy mặt. Cô muốn dùng tay lau nó đi nhưng cũng chỉ phí công.

Mắt thấy máu trên người Thiệu Dương chảy càng nhiều, một mảng đất đã bị máu tươi nhiễm hồng, chúng hòa lẫn với nước mưa, lan tràn đến dưới chân Bạc Hà. Bạc Hà luống cuống muốn đỡ cậu ta dậy nhưng căn bản không xê dịch được chút nào.

Thiệu Dương càng ngày càng suy yếu, hơi thở mong manh: “Bạc Hà, thật ra hôm nay tôi có chuyện muốn nói với cậu, vốn dĩ cho rằng không còn cơ hội nói đâu, nhưng tôi vẫn muốn cậu biết đuuợc…”

“Vạn nhất tôi thực sự chết ở đây, mà những lời kia cậu còn không biết, vậy cũng chết thật nghẹn khuất…”