Chương 22

Mạch Ngọc Hầu bị một tiếng gầm của lão phu nhân làm cho hoàn hồn, nhấp môi quỳ xuống nói: “Nhi tử thỉnh an mẫu thân.”

“Trong mắt ngươi còn có mẫu thân này không?” Lão phu nhân tức giận không hề nhẹ, vỗ tay chỉ vào Ôn Uyển bên cạnh nói: “Ngươi cưới nàng làm vợ, có từng hỏi ta một chữ nửa câu không?”

Ninh Ngọc Hiên thấp giọng nói: “Mẫu thân bớt giận, về hôn sự của nhi tử và Ôn Uyển, nhi tử vẫn luôn tính toán chờ ngài trở về rồi bẩm báo.”

Nói xong, hắn thế nhưng liếc nhìn Quý Mạn một cái.

Quý Mạn vội vàng thu hồi ý cười, vẻ mặt vô tội mà nhìn hoa văn trên thảm.

Mạch Ngọc Hầu từ nhỏ thiên tư thông tuệ, ngoại trừ hôn sự, các mặt khác chưa từng làm mẫu thân lo lắng. Hiện giờ việc triều đình thay đổi trong nháy mắt, Hoàng Thượng cố ý áp chế Nhϊếp gia, hắn khai đao đối với Tang Du, nàng có thể hiểu được. Nhưng ngàn tính vạn tính, cũng không nghĩ đến hắn thế nhưng sẽ nghênh một nữ nhân không thân phận trở về.

“Ngươi đoán chắc ta sẽ không đồng ý, mới tiền trảm hậu tấu đi.” Lão phu nhân nặng nề mà hừ một tiếng.

Ninh Ngọc Hiên ngẩng đầu, trong hai mắt tràn đầy rõ ràng: “Nhi tử thật lòng yêu Ôn Uyển, mới muốn đem vị trí tốt nhất để lại cho nàng.”

Yêu.

Lão phu nhân ngẩn ra một lúc lâu, nước mắt của Ôn Uyển đang quỳ phía dưới lại rơi xuống.

Quý Mạn nghe được thấy buồn cười, trái tim Nhϊếp Tang Du lại co rút, co chặt đến làm giữa mày nàng vừa nhíu.

Gia đình vương hầu khanh tướng, không thể nói nhất chính là yêu, khó nhất cũng chính là thực lòng yêu. Lão phu nhân yêu Bình Nam Hầu hơn phân nửa đời, cũng chưa từng nói ra một chữ nửa câu. Hiện tại thế mà từ trong miệng nhi tử của chính mình, nghe thấy được một chữ yêu.

Sau khi lấy lại tinh thần, lão phu nhân thế nhưng cười, cười đến bả vai run lên: “Hiên nhi, ngươi biết yêu là cái gì không?”

Ninh Ngọc Hiên quỳ đến thẳng tắp, nửa điểm không có lùi bước: “Nhi tử muốn cùng nàng sống đến đầu bạc răng long.”

Ôn Uyển cảm động vô cùng, tay áo bị Mạch Ngọc Hầu nhẹ nhàng giữ chặt, cả người đột nhiên liền có dũng khí, hướng tới lão phu nhân ở phía trên “binh binh” dập đầu: “Ngàn sai vạn sai, đều là Ôn Uyển một người sai. Nếu lão phu nhân muốn trách tội, Ôn Uyển không cầu những cái khác, chỉ cần có thể ở bên Hầu gia, chính thất cũng được trắc thất cũng thế, Ôn Uyển đều không thèm để ý.”

Hay cho một đôi phu thê kiêm điệp tình thâm (*) a, Quý Mạn thờ ơ lạnh nhạt, cảm thấy nam nữ chính đúng là không giống nhau, cảm tình chiến thắng hết thảy, nam chính một chữ yêu, các cái khác đều là mây bay.

(*) Kiêm điệp tình thâm: kiêm điệp là tên một loài chim, từ này dùng để chỉ phu phụ tình cảm sâu nặng, ân ái vĩnh cửu.

Nhưng mà có thể sao? Đây là tiểu thuyết trạch đấu, lại không phải truyện cổ tích Grimm.

Lão phu nhân trầm mặc hồi lâu, đột nhiên cười: “Nhìn một người khóc như lê hoa đái vũ (*), một người nghiêm túc đến sắc mặt căng chặt, nếu ai không biết, còn muốn nói ta đây là lão bà độc ác muốn đánh chết uyên ương, sống sờ sờ chia rẽ các ngươi, một đôi yêu nhau thật lòng đấy.”

(*) Lê hoa đái vũ: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.

Ngữ khí này thay đổi quá nhanh, Ninh Ngọc Hiên cùng Ôn Uyển đều ngẩn người, ngẩng đầu nhìn nàng.

“Ta cũng muốn thử xem, xem ra Uyển nhi cũng là thật lòng đối với Hiên nhi.” Cả khuôn mặt lão phu nhân đều trở nên nhu hòa, ý bảo Đương Quy và Ô Tài bên cạnh nâng hai người dậy, thuận tiện cũng làm Quý Mạn đứng ở một bên.

“Kỳ thật vị trí Hầu phu nhân này, chỉ cần ngươi làm được, gia thế như thế nào, cũng không phải đặc biệt quan trọng. Hôm nay ta cũng mệt mỏi, các ngươi đi xuống trước đi.”

Ôn Uyển vui mừng quá đỗi, nghĩ rằng lão phu nhân thật sự tiếp nhận nàng, vội vàng dập đầu tạ ơn, gắt gao nắm chặt tay của Ninh Ngọc Hiên.

Mạch ngọc hầu ngược lại là lông mày chưa giãn, chỉ hành lễ với lão phu nhân, liền mang theo Ôn Uyển đi ra ngoài.

Tính tình của mẫu thân nhà mình là như thế nào, hắn là nhi tử đương nhiên rõ ràng. Chỉ là thấy Ôn Uyển vui mừng như vậy, hắn cũng không thể nói thật làm nàng càng lo lắng.

Quý Mạn nhún nhún vai, cũng hành lễ với lão phu nhân, tính toán cáo lui, nhưng nha hoàn Ô Tài bên cạnh đè nàng lại, cười khẽ lắc đầu, ý bảo nàng dừng bước.

Vì thế khi cửa lớn khép lại, Quý Mạn cắn răng, “binh” một tiếng, lại hướng lão phu nhân quỳ xuống. Nàng vẫn là quỳ mới có lá gan nói chuyện.

“Tiền quản gia nói ngươi thay đổi không ít, ta còn không tin.” Tươi cười trên mặt Lão phu nhân biến mất, thay thế vào đó là thở dài thật sâu: “Cũng là khổ cho ngươi, từ trước tính tình đã hoạt bát, thẳng thắn như vậy, bị Hiên nhi mài đến mức nghe hắn nói yêu người khác đều không khóc không náo loạn.”

Nói thì chậm, khi đó thì nhanh, Quý Mạn cắn môi liền khóc, nức nở nói: “Lão phu nhân, ta không cam lòng, ta là không cam lòng a…”

Đây tuyệt đối là Nhϊếp Tang Du chạy ra làm khách mời hữu nghị, nhưng mà cũng chỉ trong nháy mắt như vậy, Quý Mạn thậm chí ẩn ẩn đã nhận ra nàng suy yếu.

Xem ra lão phu nhân là thật lòng thương Nhϊếp Tang Du, bằng không nàng cũng sẽ không liều mạng ra tới kêu một câu như vậy, hao tổn dương khí của chính mình.

Trên mặt nước mắt không ngừng rơi, Quý Mạn cũng thực sự khổ sở.

Lão phu nhân đau lòng nàng, vội vàng tự mình đứng dậy, kéo nàng đến bên cạnh giường nệm ngồi: “Nha đầu ngốc, ta làm sao không biết ngươi không cam lòng, nhiều năm như vậy, ngươi đối đãi với Hiên nhi như thế nào, lão thái bà ta là xem ở trong mắt. Ngươi là quá yêu hắn, tốt quá hoá lốp, có lẽ hắn một ngày nào đó sẽ hiểu ra.”

Quý Mạn lắc đầu, chờ hắn hiểu ra, nữ thứ đều đã bị lộng chết.

“Ta coi Ôn Uyển kia, cũng không phải người có thể lên được mặt bàn. Thời gian ngắn, Hiên nhi còn có thể luôn mồm nói chân ái với ta. Thời gian dài, nàng không chịu nổi áp lực của Hầu phu nhân, vị trí kia trước sau vẫn là của ngươi.” Màu đen trong mắt lão phu nhân trầm một chút: “Chỉ là ngươi, chớ có lại xúc động như vậy, gây ra nhiễu loạn. Ta nghe nói ngươi là xông vào cung làm ầm ĩ, mới bị Hoàng Thượng răn dạy phải không?”

Quý Mạn hổ thẹn gật đầu.

“Ngươi có biết hay không, Hoàng Thượng bởi vì quan hệ với Quý phi, vẫn luôn không động đến Nhϊếp gia. Nhϊếp gia nhiều phe cánh, phía dưới người không sạch sẽ rất nhiều, bè đảng Hoàng Hậu đã sớm không chịu được, sao ngươi lại còn hướng lên trên cho Hoàng Thượng cơ hội phạt Quý phi?” Lão phu nhân có chút tức giận: “Ngươi có đôi khi cũng quá không hiểu quy củ, chẳng trách Hiên nhi nhiều năm như vậy đều ghi hận hành động của ngươi.”

Quý Mạn chỉ có thể thành thật bị răn dạy, đây đều không phải nàng làm a, nhưng mà nhìn ra được quan hệ của lão phu nhân và Nhϊếp Quý Phi cũng thật là tốt, chỗ nào cũng nghĩ cho Nhϊếp gia.

“Hiện tại ta đã trở về, tự nhiên sẽ không có ai trong viện này có thể hại ngươi đi.” Lão phu nhân nói thẳng: “Chỉ là có rất nhiều chuyện, ngươi cần phải tự học, nếu gây chuyện, cũng chớ trách ta không giúp ngươi.”

Không khí quá nghiêm túc, Quý Mạn ngưng trọng gật gật đầu, chợt đánh giá khuôn mặt của lão phu nhân một chút, sau đó nói như là hiến dâng lên vật quý: “Lão phu nhân ngựa xe mệt nhọc, hẳn là rất mệt. Tang Du hầu hạ ngài đắp mặt, ngài ngủ một giấc có được không?”

Lão phu nhân liếc nhìn nàng một cái: “Lúc này lại khoe mẽ, thôi, mặt mũi đầy bụi bặm, Ô Tài đi mang nước vào đây, Đương Quy lấy chút phấn trân châu, làm Tang Du hầu hạ ta ngủ trưa đi.”

Hai nha hoàn đáp ứng, đang muốn đi, Tang Du vội vàng nói: “Làm phiền Đương Quy cô cô lấy thêm một quả trứng gà đã nấu chín nhé.”

Lão phu nhân chỉ nghĩ nàng đói bụng muốn ăn gì đó, cũng không hỏi nhiều. Lão mụ tử bên cạnh tới hầu hạ nàng cởi búi tóc, làm nàng thoải mái dễ chịu mà nằm ở trên trường kỷ.

Quý Mạn dùng nước trong giúp nàng rửa mặt, tiếp theo bóc trứng gà mà Đương Quy cô cô lấy, để nguội một ít, sau đó lấy kem bảo vệ da, một chút một chút bôi lên mặt lão phu nhân.

“Đây là cái gì?” Ô Tài tò mò mà nhìn cái hộp trong tay Quý Mạn.

“Là kem bảo vệ da.” Quý Mạn lấy một lượng lớn ở trên tay, sau đó đưa chỗ còn lại cho Đương Quy: “Hai vị cô cô cũng có thể thử xem.”

“Có phải hàng bán trên đường Vĩnh Ninh không?” Ô Tài nhỏ giọng nói: “Hôm nay xe ngựa đi ngang qua đường Vĩnh Ninh, ta đã nghe rất nhiều người nhắc mãi cái gì kem bảo vệ da, ngưỡng cửa của một cửa hàng son phấn đều bị đạp phá.”

Quý Mạn hơi hơi mỉm cười, gật đầu. Ngày đầu tiên đưa ra kem bảo vệ da, nàng đã nói cho Thủy nương tử, nhất định phải thuê một đám người xếp hàng ở cửa, tranh nhau nghị luận, mới có thể làm tốt hiệu quả quảng cáo. Xem ra Thủy nương tử làm được không tồi.

Ô Tài và Đương Quy nhìn Quý Mạn bôi kem bảo vệ da lên mặt lão phu nhân, lão phu nhân có vẻ mệt mỏi, đang ngủ rất sâu. Nhưng thứ màu hồng nhạt kia vừa bôi lên trên mặt đã không thấy tăm hơi, khuôn mặt lão phu nhân lại có vẻ mềm mại đẹp lên.

Ô Tài kinh ngạc cực kỳ, vội vàng lôi kéo Đương Quy đi ra ngoài trộm dùng thử. Hai nha hoàn tuy là người bên cạnh lão phu nhân, rốt cuộc cũng vẫn là tiểu cô nương 17-18 tuổi, thật sự yêu cái đẹp.

Quý Mạn kiên nhẫn mát xa mặt cho lão phu nhân xong, lại rửa tay, lấy trứng gà nhẹ nhàng nghiền ấn ở trên mặt lão phu nhân. Những ai từng trải qua hẳn là đều biết, cảm giác này thực thoải mái dễ chịu.

Chờ đến bữa trưa, lão phu nhân rốt cuộc tỉnh lại, vừa mở mắt liền thấy ánh mắt vừa kinh ngạc vừa vui sướиɠ của Đương Quy và Ô Tài.

“Đây là làm sao vậy?” Lão phu nhân xụ mặt.

Quý Mạn cười tủm tỉm đứng ở một bên, đem gương đồng đến trước mặt lão phu nhân: “Một giấc này ngài ngủ ngon cực kỳ.”

Người trong gương có làn da bóng loáng trắng nõn không ít, tuy rằng khóe mắt còn có nếp nhăn, cũng có chút bọng mắt, nhưng mà làn da này thoạt nhìn, ít nhất trẻ hơn năm tuổi.

“Này…” Lão phu nhân hoảng sợ, vội vàng duỗi tay sờ sờ khuôn mặt của mình, mềm mại không nhờn, thực sạch sẽ sảng khoái.

“Tang chủ tử cho ngài dùng kem bảo vệ da, còn lấy trứng gà cho ngài xoa nhẹ nửa canh giờ đâu.” Ô Tài cười nói: “Lão phu nhân thật là có phúc, Tang chủ tử là người hiếu thuận đâu.”

Lão phu nhân kinh ngạc liếc nhìn Quý Mạn một cái, Quý Mạn ôn nhu cười: “Trước đó vài ngày từ bên ngoài mua về, nghe nói rất hiếm có, cho nên để lại cho lão phu nhân một hộp.”

Tuy rằng đã góa chồng, nhưng cũng là nữ nhân, đều sẽ yêu cái đẹp. Lão phu nhân miệng thì nói “Đẹp như vậy để làm gì”, nhưng trong mắt lại rõ ràng rất vui vẻ.

Quý Mạn biết hối lộ là đúng rồi, trong lòng lão phu nhân nếu có bất mãn với Nhϊếp Tang Du, lúc này cũng nên thấy vui mừng. Nhìn vào gương một lúc lâu sau mới nói: “Ngươi có tâm.”

Trong bữa trưa, Ninh Ngọc Hiên cùng Ôn Uyển lại tới chủ viện, lão phu nhân phá lệ cũng cho Quý Mạn ngồi xuống, không cần chia thức ăn.

“Tâm tình của mẫu thân sao lại tốt như vậy?” Ninh Ngọc Hiên nhướng mày nhìn nhìn nàng, lại có chút kinh ngạc: “Khí sắc của ngài cũng tốt lên không ít.”

Đến nhi tử của chính mình cũng khích lệ, lão phu nhân càng thoải mái: “Nha đầu Tang Du hiếu thuận, lấy kem bảo vệ da cùng trứng gà cho ta xoa nhẹ mặt, một khuôn mặt già đều được nàng dưỡng cho nở hoa rồi.”

Ôn Uyển sửng sốt, cũng xu nịnh theo: “Lão phu nhân già chỗ nào đâu, gọi một tiếng “lão” cùng lắm là do thân phận quý trọng, ngài còn trẻ đâu.”

Kem bảo vệ da, lần trước Quý Mạn mua về, nói là đều giao cho nàng. Không nghĩ tới còn để lại một tay. Một lần nữa, Ôn Uyển liếc mắt đánh giá Quý Mạn đang ngồi an tĩnh bên cạnh, trong lòng rốt cuộc có chút cảnh giác.