Chương 23

Quý Mạn cũng đã nhận ra ánh mắt của Ôn Uyển, không quay đầu, chỉ là mỉm cười ngồi thẳng. Một thị thϊếp như nàng cũng chính là dựa vào mặt mũi của lão phu nhân mới có thể ngồi xuống, muốn xen mồm liền có chút vượt rào.

Hai vợ chồng này dỗ dành lão phu nhân đến vui vẻ, một bữa cơm cũng ăn thật sự hòa thuận, lão phu nhân không có lại làm khó Ôn Uyển, nhưng thật ra Mạch Ngọc Hầu, lúc rời đi liếc mắt nhìn Quý Mạn một cái, nhẹ giọng nói: “Tang Du thật là hiểu chuyện rất nhiều.”

Quý Mạn cười hành lễ với hắn: “Đa tạ Hầu gia khích lệ.”

Đôi mắt lão phu nhân lướt qua ba người trong phòng này một vòng, bình tâm tĩnh khí nói: “Ngày mai ta muốn vào cung thăm Nhϊếp Quý Phi, Nhϊếp Quý Phi vốn yêu thương Tang Du, nên mang theo nàng cùng đi. Nhưng thân phận nàng hiện tại… Hiên nhi, ngươi thấy thế nào?”

Chính thê hoặc bình thê mới có tư cách tiến cung, Nhϊếp Tang Du hiện tại chỉ là thị thϊếp, nửa cái hầu phủ nha hoàn, tất nhiên là không thể tiến cung.

Lời này của lão phu nhân có ý tứ là muốn hỏi một thân phận cho Tang Du. Rốt cuộc địa vị của thị thϊếp quá thấp, cũng thực sự kỳ cục.

Nào biết Mạch Ngọc Hầu chỉ là nhàn nhạt cười: “Nhϊếp Quý Phi gần đây đang đóng cửa ăn năn, mặc dù thời gian đã gần hết, nhưng mẫu thân cũng vẫn là hoãn mấy ngày lại đi thăm cho thỏa đáng. Còn Tang Du, nàng vô công vô lao, cũng không đảm đương nổi thân phận bình thê.”

Mặc dù đó là sự thật, nhưng rõ ràng là nó đã tát vào mặt lão phu nhân. Sắc mặt lão phu nhân lại trầm xuống, mãi một lúc lâu sau mới nói: “Thôi.”

Nhi tử trưởng thành, đôi cánh cứng cáp, nàng cưỡng cầu không được hắn cái gì. Thấy hắn không còn mâu thuẫn với Tang Du như ban đầu nữa, còn tưởng rằng có thể nhân cơ hội này để Tang Du làm bình thê, cũng làm tốt Nhϊếp Quý Phi công đạo. Không nghĩ tới thế nhưng bị chặn lại.

Tang Du phạm sai lầm trước đây, nàng chính là có tâm thiên vị, cũng không làm được gì.

Quý Mạn nhưng thật ra không sao cả, làm thị thϊếp cũng có thể có thịt ăn, có người che chở, còn có khoản thu nhập kiếm thêm cũng khá tốt, cho nên nàng cười nói: “Lão phu nhân, trong viện của ta mới trồng hoa tường vi, hoa viên cũng thêm nhiều loại cá mới. Buổi chiều rảnh rỗi, chúng ta đi dạo trong phủ nhé?”

Lão phu nhân quay đầu nhìn nàng, sắc mặt tốt hơn một ít: “Được a, bộ xương già này của ta, là nên đi lại nhiều hơn một chút.”

Quý Mạn cười tủm tỉm, Ninh Ngọc Hiên lại ở chỗ lão phu nhân không nhìn thấy, giật giật khóe miệng.

Đi xem hoa tường vi ở Phi Vãn Các của nàng? Bảng hiệu còn chưa có treo lên, sân vừa hẹp vừa nhỏ còn bị hỏng, làm lão phu nhân thấy sẽ nghĩ như thế nào, oán hắn ngược đãi vợ cả, dưới sự tức giận cưỡng bức hắn thăng vị cho Nhϊếp Tang Du sao?

Ninh Ngọc Hiên trừng hai mắt nhìn Quý Mạn bên kia, nàng cười đến đơn thuần vô tội a, cũng khá xinh đẹp, so với khuôn mặt oán phụ trước kia, thật là hoàn toàn không giống nhau. Vốn trừng mắt nhìn nàng, làm nàng đừng mang lão phu nhân đi Phi Vãn Các, nào biết cái nhìn chằm chằm này làm chính mình hơi hơi hoảng thần.

Nhϊếp Tang Du giống như đã không phải Nhϊếp Tang Du trước kia, tuy rằng sau gáy nàng có một nốt ruồi đen, nhưng ở chung 6 năm, lần đầu tiên hắn cảm thấy nàng cũng có chút đẹp. Rõ ràng là cùng một khuôn mặt, nhưng không biết vì sao, hiện tại hắn có chút tò mò đối với nàng.

Khi phục hồi lại tinh thần, hắn đã đi ra chủ viện. Ôn Uyển lôi kéo tay hắn, cắn môi hồi lâu mới nói: “Ngọc Hiên, không bằng ngươi thăng vị cho Tang Du đi, bình thê thì bình thê, chỉ cần trong lòng ngươi chỉ có một mình ta, ta đã thỏa mãn rồi.”

Ninh Ngọc Hiên quay đầu nhìn nàng, cười nói: “Ta làm sao có thể để ngươi chịu ủy khuất như vậy. Lão phu nhân chỉ là có chút thiên vị Nhϊếp Tang Du, nhưng cũng không thể phá bỏ quy củ.”

“Nhưng mà…” Ôn Uyển do dự nói: “Xem Tang Du dỗ dành lão phu nhân đến vui vẻ như vậy, nếu ngày nào đó lão phu nhân biết ngươi từng dùng gia pháp đối với nàng, lại làm nàng ở Đông viện, nơi xa xôi nhất, liệu lão phu nhân có tức giận hay không?”

“Sẽ không.” Mạch Ngọc Hầu ôn nhu an ủi nàng, ánh mắt lại sâu như biển: “Ta sẽ xử lý tốt, ngươi yên tâm.”

Sau khi nghỉ trưa, Quý Mạn thoải mái hào phóng đỡ lão phu nhân ra cửa. Dọc theo đường đi, nói những chuyện trong phủ phát sinh trong mấy ngày gần đây, lại không nhắc đến chuyện mình bị gia pháp, chỉ là nói chuyện dốc lòng niệm Phật, cải tà quy chính, làm cho lão phu nhân mãn nhãn kinh ngạc: “Ngươi cũng bắt đầu niệm Phật sao?”

Quý Mạn hơi hơi mỉm cười: “Nô tỳ không thành kính bằng lão phu nhân, nhưng niệm cho tâm hồn bình lặng, cũng đỡ phải luôn nghĩ đến chuyện không chiếm được.”

Lão phu nhân trong mắt hàm chứa khen ngợi: “Ngươi có thể buông là tốt, có vài thứ ngươi không thèm nghĩ đến, lại đến với ngươi. Vô tình cắm liễu, có khi lại dễ dàng có được bóng râm.”

Quý Mạn cười đồng ý, đỡ lão phu nhân xuyên qua hoa viên hầu phủ phồn hoa, đi ngang qua mấy cái sân tráng lệ của di nương, mắt thấy liền phải đến Phi Vãn Các xa xôi.

Tuy rằng Nhϊếp Tang Du là thị thϊếp, nhưng rốt cuộc đã từng là thê tử kết tóc của Mạch Ngọc Hầu, hiện tại đãi ngộ này thật là kém đến không thể kém hơn, phòng ở Phi Vãn Các đều chỉ có hai gian, nha hoàn như cũ chỉ có một người là Mục Túc, còn có chút lạnh lẽo. Khi gió thu thổi vào, cũng chẳng tốt hơn Tư Quá Các bao nhiêu.

Quý Mạn thừa nhận, nàng chính là cố ý, cố ý nhờ lão phu nhân giúp nàng làm chủ. Chỗ dựa lớn như vậy, sao lại không cần a.

Nhưng vừa mới đi đến giao lộ, liền thấy Mạch Ngọc Hầu đứng ở trên con đường nhỏ phía trước, nghe thấy bước chân phía sau, xoay người lại nói: “Mẫu thân đang tản bộ sao?”

Lão phu nhân thấy hắn, có chút ngoài ý muốn: “Hôm nay Thái Tử bên kia không có việc gì sao? Sao lại nhàn rỗi ở trong phủ?”

Là bạn thân của Thái Tử, Ninh Ngọc Hiên thường xuyên ra ngoài xử lý sự vụ cùng Thái Tử, hoặc là uống rượu viết thơ. Hôm nay Thái Tử cũng nói muốn cùng hắn đi Xuân Phong Lâu nhìn xem, nhưng vì giải quyết việc của Nhϊếp Tang Du nên hắn từ chối.

“Hôm nay Thái Tử cũng muốn nghỉ ngơi, vừa lúc mẫu thân trở về, nhi tử hai tháng không gặp, có thể ở cùng ngài nhiều hơn cũng tốt.” Mạch Ngọc Hầu nhẹ giọng nói.

Quý Mạn rõ ràng cảm giác được tâm tình của lão phu nhân càng tốt, trong lòng nhi tử đều nghĩ đến nàng, tất nhiên so với bất cứ chuyện gì đều tốt hơn.

“Ngươi có tâm là tốt rồi, cùng chúng ta đi Phi Vãn Các nhìn xem đi.” Lão phu nhân nói: “Viện mới của Tang Du, ta còn chưa có đi xem qua.”

Ninh Ngọc Hiên gật đầu, đi đến giữa Quý Mạn và lão phu nhân, một tay đỡ lão phu nhân, một tay khác bóp lấy cánh tay của Quý Mạn: “Vừa lúc, ta cùng các ngươi đi.”

Tay hắn rất nóng, như là vừa mới làm việc gì cần vận động. Lỗ tai Quý Mạn có chút hồng, giãy giụa hai cái mà không tránh thoát, liền nhìn hắn dẫn theo nàng cùng lão phu nhân xoay người, đi đến một phương hướng khác.

“Hầu gia, không phải đi Phi Vãn Các sao?” Quý Mạn tò mò hỏi.

Ninh Ngọc Hiên quay đầu lại, con ngươi chiếu ra ánh mắt vô tội của nàng, nhàn nhạt cười: “Đúng vậy, ta dẫn mẫu thân đi, ngươi đi theo thì tốt rồi.”

Quý Mạn cắn răng, thằng nhãi này muốn làm gì? Phi Vãn Các rõ ràng không ở hướng này!

Đi qua một cây cầu nhỏ, một tấm bảng treo ở trước cửa của Đông viện chủ viện hiện ra trước mắt.

Phi Vãn Các.

Quý Mạn cùng Mục Túc nhìn Phi Vãn Các tráng lệ trước mặt này, cằm đều phải rơi xuống. Đây là Đông viện, rõ ràng là nơi di nương hoặc bình thê mới được ở, thế nhưng cho một thị thϊếp là nàng ở?

Lão phu nhân lại vừa lòng, gật gật đầu: “Hiên nhi rốt cuộc vẫn là biết làm việc.”

Mạch Ngọc Hầu hơi hơi mỉm cười, mắt hàm chứa cảnh cáo mà liếc nhìn Quý Mạn một cái.

Quý Mạn yên lặng mà nhặt lấy cằm, được, có thể cho nàng đổi một viện to hơn, nàng chính là có lời, cũng không thể được tiện người con hiếu thảo, để ý cảm xúc của lão phu nhân như vậy. Ôn Uyển kia về sau chắc chắn sẽ thảm.

Hoa tường vi ở Phi Vãn Các vừa vặn nở, lão phu nhân và Mạch Ngọc Hầu cùng nhau đi vào, nhìn đất mới cải tạo trong sân, cũng không nói nhiều, chỉ cười cười.

“Viện này so với Tường Vi Viên cũng không kém, rất thích hợp với Tang Du.”

Hai mẹ con trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, Mạch Ngọc Hầu đáp lời một tiếng, trong lòng cũng liền nhẹ nhàng thở ra.

Sân không cũng là không, cho nữ nhân này ở xem như dùng lại vật cũ, chỉ cần đánh mất ý tưởng để nàng làm bình thê của lão phu nhân là được.

Bữa tối lão phu nhân cũng để Quý Mạn dùng ở chủ viện, Ôn Uyển bưng đồ ăn đứng ở cửa, nhìn Quý Mạn ngồi bên cạnh bàn, như thế nào đều có chút xấu hổ. Nàng tốt xấu mới là chính thất, lại ở chỗ này truyền đồ ăn. Một thị thϊếp như Nhϊếp Tang Du, thế nhưng được ngồi giống như chủ tử.

Quý Mạn làm bộ không nhìn thấy ánh mắt của nàng, chỉ quay đầu cùng lão phu nhân nói cười: “Trước kia Tang Du thật ngu ngốc đâu.”

“Đúng vậy.” Lão phu nhân cảm thán nói: “Lúc trước ngươi được gả vào, còn chỉ là một tiểu nữ oa, ồn ào muốn cùng Hiên nhi sống đến đầu bạc răng long đâu.”

Mạch Ngọc Hầu ngồi ở một bên, giơ tay làm Ôn Uyển ngồi xuống, cũng không tính toán tiếp lời lão phu nhân.

Điểm này không ngăn được Quý Mạn phát huy, nàng nhìn Ninh Ngọc Hiên liếc mắt một cái, trong mắt mang theo chút nhu tình: “Lão phu nhân không cần nhắc lại những chuyện thời niên thiếu khinh cuồng. Hiện tại Hầu gia có tân phu nhân, nên cùng hắn đến đầu bạc tất nhiên là phu nhân.”

Ôn Uyển bị nhắc đến, có chút xấu hổ mà nâng nâng khóe miệng. Nàng một người mới vào cửa, tất nhiên là không liên quan gì đến những việc năm đó, chỉ có thể ngồi nhéo khăn tay.

“Lão phu nhân dùng bữa.” Nhϊếp Tang Du nghe Mục Túc nói qua những thứ lão phu nhân yêu thích, vội vàng giúp nàng chia thức ăn.

“Những món ăn này là Uyển Nhi tự tay làm.” Ninh Ngọc Hiên liếc mắt nhìn Quý Mạn một cái, nàng gắp thức ăn một cách tự tại, giống như đồ ăn là do nàng làm.

Quý Mạn rụt rụt chiếc đũa, chần chờ một chút, buông chiếc đũa xuống, miễn cưỡng cười nói: “Vậy mời Ô Tài cô cô chia thức ăn cho lão phu nhân đi.”

Giả vờ rộng lượng, giả vờ ủy khuất, nàng cũng sẽ làm a, xem nhiều phim truyền hình, quả thực là dễ như trở bàn tay.

Lão phu nhân liếc mắt nhìn Mạch Ngọc Hầu một cái, cũng buông chiếc đũa xuống.

Ôn Uyển liền hoảng thần, trong mắt ủy khuất đến mức nước mắt rưng rưng: “Ngọc Hiên.”

Mạch Ngọc Hầu nhìn Quý Mạn thật sâu, Quý Mạn từ trong mắt hắn thấy được sự chán ghét giống như lần đầu gặp mặt ở hỉ đường.

Nhún nhún vai, nàng lại không có làm cái gì, là hắn vẫn luôn bảo vệ nữ chính thật chặt, bảo vệ đến mức làm Nhϊếp Tang Du khó chịu. Dù sao cũng là nữ thứ, cho nữ chính hạ một vài điểm ngáng chân thì làm sao?

“Nhi tử biết sai, nhi tử tự mình lấy đồ ăn cho mẫu thân.” Ninh Ngọc Hiên nâng nâng khóe miệng, cầm lấy chiếc đũa gắp thịt viên tứ hỉ mà Ôn Uyển tự tay làm, đặt vào trong chén của lão phu nhân.

Lão phu nhân bình tĩnh nhìn hắn nói: “Khi còn bé, ta dạy ngươi trung hiếu nhân nghĩa, lại quên dạy ngươi cái gì gọi là không thể bỏ người vợ tào khang. Ta ngầm đồng ý vị trí chính thất của nàng, nhưng không muốn thấy ngươi bởi vì nữ nhân này, mà quên đi người ở bên ngươi nhiều năm như vậy là ai.”

Ninh Ngọc Hiên nghe được, khẽ nhíu mày, trong lòng tức giận, lại không dám tranh luận, chỉ có thể rũ mắt nói: “Nhi tử đã biết.”