Quyển 1 - Chương 2: Vân Nương chui vào ổ sói

Vòng eo mềm mại nằm ở trên giường, tùy ý bị côn ŧᏂịŧ nam nhân thọc vào rút ra, Vân Nương lại cảm thấy dâʍ đãиɠ lại khổ sở, nàng chỉ phải ôm chặt eo nam nhân, dán vào thân mình hắn nhỏ giọng rêи ɾỉ.

Bởi vì tác dụng của xuân dược, nàng đã hoàn toàn khống chế không được thân thể của mình, khe huyệt ngứa đến rối tinh rối mù, chỉ khát cầu nam nhân cắm đến càng sâu, mà Hứa Thừa Tống chưa bao giờ từng thao qua mật huyệt chặt hẹp này, hắn cũng không nhịn được tâm đãng thần trì, cũng bất chấp những thứ khác chỉ một mặt liều mạng tàn nhẫn thao nàng. Chỉ chốc lát sau, theo động tác hai người giao cấu mà vυ" to đong đưa lại no căng lên, lại lần nữa trướng lên chảy sữa tươi ra ngoài.

"Tiểu da^ʍ phụ, ngươi là bà vυ" hay là nương tử nhà nào mới vừa sinh xong hài tử đúng không? Làm sao lại có sữa tươi nhiều như vậy" Dứt lời, Hứa Thừa Tống ác ý thú vị mà nhéo cái vυ" đầy đặn kia một chút. Tức khắc, sữa tươi ngọt lành kia liền phun ra ngoài, phun đến trên mặt đất hai người rất là chật vật. Hứa Thừa Tống thập phần yêu thích hương vị này, hắn cũng không dám lãng phí vội liếʍ liếʍ mặt nàng.

Vân Nương chỉ biết xấu hổ đến không dám nói lời nào, nàng chỉ biết da^ʍ kêu, quay mặt qua chỗ khác. Nhưng nam nhân kia vẫn là không buông tha nàng, hắn vươn đầu lưỡi liếʍ, thậm chí còn nhéo đầṳ ѵú kia không muốn dừng, làm cho nơi nơi đều là nước sữa chan hòa, hắn một mặt thao cắm huyệt nàng một mặt đùa bỡn đầṳ ѵú nàng. Hứa Thừa Tống vừa lòng cực kỳ, hơn nữa càng làm càng thêm hưng phấn. Hắn rút dươиɠ ѵậŧ của mình ra, ôm nàng ngồi dậy, hai người ngồi tư thế giao điệp giao cấu giống như tu luyện ngồi thiền hoan lạc. Ngực nam nhân đè ép ma xát hai vυ" đầy đặn kia.

Cuối cùng, Hứa Thừa Tống lại một mặt thao cắm một mặt ăn sữa tươi Vân Nương. Hắn hận không thể đem mỹ nhân nhi yêu kiều này xâm phạm giống như ăn vào trong bụng. Một đêm này, ước chừng hắn làm ba trận tình lớn mới luyến tiếc buông Vân Nương không còn sức lực ra, nhưng trong miệng hắn lại vẫn ngậm đầṳ ѵú nàng, lần nữa mυ"ŧ sữa tươi nàng vào.

Trời sáng, Vân Nương mới từ từ tỉnh lại, lại thấy một nam tử xa lạ cả người trần trụi đang ôm mình, mà cơ thể của mình cũng loả lồ. Vυ" no đủ kia bị một tay hắn nắm lấy, một bên núʍ ѵú lại bị hắn ngậm ở trong miệng, tiểu huyệt vẫn còn bao bọc dươиɠ ѵậŧ hắn ngủ say, khiến nàng sợ hãi tới mức hô to lên.

"Sao? có chuyện gì ?" Bỗng nhiên bị doạ tỉnh, Hứa Thừa Tống cau mày mở mắt ra, lại thấy mỹ kiều nương bồi mình giao cấu một đêm tối hôm qua hiện giờ lại hoa dung thất sắc đang nhìn mình, Hứa Thừa Tống cũng vội ngồi dậy theo: "Cô nương, ta..."

"Ngươi, tên sắc quỷ này! Ngươi không được đến đây"

Sợ hãi che lại vυ" của mình, Vân Nương chỉ vừa xấu hổ lại vừa tức giận, nàng nhịn không được chụp đánh hắn.

Hai người gây nháo ồn ào như vậy đem người trong phủ đều kinh động. Đầu óc Vân Nương trống rỗng mà nhìn trượng phu nhà mình xuất hiện trước mặt hai người bọn họ, cò kè mặc cả muốn Hứa Thừa Tống bồi thường tiền, nàng xấu hổ đến cơ hồ muốn hộc máu, cả người mơ màng hồ đồ, thật không bằng đi tìm đường chết.

Vì thế, bởi vì mình bị biểu thúc trượng phu thao suốt một đêm, biểu thúc kia thay hắn trả hết hơn phân nửa nợ nần, tất cả đều là phí che giấu chuyện đêm qua. Vân Nương kể từ giờ cũng không dám gặp người khác, chỉ mang hài tử trốn đi, nàng cả ngày lấy nước mắt rửa mặt.

Cũng không biết trải qua bao lâu, chợt một ngày hoàng hôn, vυ" em trượng phu trộm chạy tới, nói với nàng rằng trượng phu muốn bán nàng cho Vương viên ngoại thành Đông làm thị thϊếp phòng thứ tư. Nghe vậy, Vân Nương chỉ khóc thương thay số phận mình, vυ" em không đành lòng nàng lại chịu khinh nhục, vội lặng lẽ mang nàng trốn ra phủ, không để bị người phát hiện. Vυ" em chỉ phải lấy chút lộ phí cho nàng, để nàng mang theo hài tử trốn mấy ngày trước.

Vân Nương từ nhỏ không cha không mẹ chỉ phải mang theo hài tử trốn loạn ở thành Đông. Mới ra tới một ngày, hài tử vốn bị mắc mưa đã phát sốt, bạc mang trên người cũng không biết làm sao bị người lấy mất rồi, Vân Nương khóc sướt mướt, trốn ra khỏi thành nửa ngày rồi lại không biết nên đi về nơi nào, lại thấy trong rừng cây cách đó không xa có một thương đội, nàng vội tiến lên xin chút thức ăn.

Nhưng nàng cũng không thể ngờ được thương đội kia là của Hứa Thừa Tống , nước mắt đầy mặt mà ôm tiểu oa nhi nhìn Hứa Thừa Tống từ trên xe ngựa đi xuống, Vân Nương sợ tới mức hai chân đều mềm nhũn.

Hứa Thừa Tống thấy người đến là nàng, sắc mặt hắn xanh mét nửa ngày nói không nên lời gì, chỉ vươn một tay giữ chặt nàng: "Ta đang muốn tìm ngươi, ngươi lại tự động tìm tới cửa."