Quyển 1 - Chương 3: Người lần đầu tiên ta hầu hạ là ngươi

"Ta, đêm đó ta không phải cố ý. Là hắn muốn ta hầu hạ ngươi nên đã hạ xuân dược cho ta. Ta mới thành ra như thế" Vừa ôm hài tử vừa run run cả người mà nhìn Hứa Thừa Tống, Vân Nương ấm ức đến ứa nước mắt, lại năn nỉ hắn nói: "Ta có thể theo ngài làm nha hoàn, làm hạ nhân, làm gì cũng được. Cầu xin ngài giúp xem tình hình nhi tử ta, hắn bị sốt. Ta không có bạc trong người nên đã đói bụng nhiều ngày, cũng không có sữa cho hắn uống" Nói xong, Vân Nương chỉ biết cắn môi rơi lệ.

Nguyên bản vô duyên vô cớ bị đứa cháu họ lừa lấy hai mươi vạn lượng, Hứa Thừa Tống chỉ cảm thấy tiểu cô nương này đang giúp đỡ trượng phu của nàng gài bẫy hãm hại hắn, nhưng giờ phút này thấy nàng khóc đến bi thương như vậy. Hắn thử sờ hài tử trong lòng ngực nàng cũng cảm thấy có chút nóng, vội lệnh cho hạ nhân mang hài tử đi khám bệnh, còn Vân Nương thì bị hắn mang lên xe ngựa.

Bắt lấy cái cằm của Lý Vân Nương một phen, Hứa Thừa Tống chỉ hỏi nói: "Ngươi bị tiểu tử họ Tôn kia đuổi ra ngoài sao? Hắn lại nói là trước đây ta cưỡиɠ ɧϊếp ngươi không đủ nghiện nên đã bắt cóc ngươi, lại ép ta bỏ ra 30 vạn lượng để mua ngươi, ngươi cũng thật là đáng giá, số bạc này cũng đủ để ta mua mấy cái nhà phường thêu."

Nghe vậy, Lý Vân Nương kinh ngạc đến nói không ra lời, nàng chỉ ngơ ngác mà nhìn Hứa Thừa Tống lại liều mạng lắc đầu: "Bà vυ" nói hắn muốn đem ta bán cho Vương viên ngoại làm thị thϊếp hầu hạ, ta mới mang hài tử trốn ra khỏi nhà".

"Phải không? Là hắn muốn coi ngươi thành kỹ nữ kiếm tiền về cho hắn sao?" Nhìn khuôn mặt tinh xảo của Vân Nương, Hứa Thừa Tống liền có chút không vui: "Trước khi leo lên giường ta, ngươi đã hầu hạ được mấy nam nhân? Nga! Đúng ra ta phải nên hỏi là ngươi đã hầu hạ được mấy chục nam nhân rồi?"

"Ngươi không cần vu hãm ta. Ta là bị tên kia hạ dược. Ta...ta..." Khuôn mặt nhỏ gấp đến mức đỏ bừng, Vân Nương chỉ thấp giọng nói: "Chỉ có ngươi, lần đầu tiên ta hầu hạ là ngươi."

Ban đầu nghe Tôn Thiếu Tổ nói Vân Nương là lần đầu tiên hầu hạ nam nhân bên ngoài, mới muốn lấy nhiều bạc như vậy, hắn đương nhiên là không tin. Hiện tại nhìn bộ dáng này của nàng, cũng nhận ra được nàng không có nói dối, hắn chỉ dùng một tay đem nàng kéo vào trong ngực, dùng sức một chút mà xoa vυ" nàng.

"Ngươi buông ra" Suy yếu dựa vào trong lòng ngực Hứa Thừa Tống, Vân Nương chỉ vô lực mà giãy giụa: "Ta không phải là kỹ nữ"

Cười lạnh một tiếng, Hứa Thừa Tống lại lấy ra một sấp giấy hưu thư cùng khế ước bán thân của nàng: "Đây là trượng phu ngươi viết khế ước bán mình cùng hưu thư cho ta, từ nay về sau ngươi chính là người của ta. Ta muốn chà đạp ngươi như thế nào, thì sẽ chà đạp ngươi như thế đó, ngươi còn muốn phản kháng sao?"

Hai mắt trừng lớn, nhìn khế ước bán mình cùng hưu thư kia, Vân Nương nhất thời chịu không nổi đả kích lớn này, cùng với mấy ngày bị đói bụng tơi tả không còn sức lực rốt cuộc cũng làm nàng ngất xỉu đi.

Thời điểm tỉnh lại lần nữa, Vân Nương phát hiện mình đang nằm ở trên giường, nàng khẩn trương mà nhìn mọi nơi xung quanh, lại thấy Hứa Thừa Tống ôm hài tử của mình đang trêu đùa: "Hài tử, nhi tử ta sao rồi?"

Hứa Thừa Tống nguyên bản chỉ muốn hù doạ mỹ kiều nương này một chút, ngược lại làm nàng sợ hãi đến mức ngất xỉu đi, hắn vội an bài một phòng khách điếm ở lại, cũng may nàng chỉ là ngủ không đủ giấc, hơn nữa vì vừa mệt vừa đói nên mới hôn mê ngủ thϊếp đi, chờ nàng tỉnh lại thì trời đã tối rồi: "Ngươi ăn chút cái gì trước đi, thức ăn mới vừa được mang vào đấy" Thấy nàng quan tâm đứa nhỏ này như thế, Hứa Thừa Tống có chút ghen tị, hắn liền lệnh nàng ăn cơm trước.

"Ừm" Gật gật đầu, Vân Nương nhìn thấy hài tử của mình, nàng cũng an tâm không ít. Liền nghe lời mà ngồi xuống bên cạnh Hứa Thừa Tống, nàng cũng không vội ăn, chỉ duỗi tay sờ sờ đầu hài tử vừa mới được sáu tháng kia: "Cảm ơn, đây là hài tử đầu lòng của ta... Ta cũng chưa từng chăm sóc qua hài tử nào"

Thấy nam nhân tựa hồ rất biết cách dỗ dành hài tử, nhìn tay chân hắn thành thục, Vân Nương rất là hâm mộ a.