Chương 5.1: Bữa trưa tình yêu của Hạ tổng (1)

Hạ Tranh đặt điện thoại xuống, thấy Đỗ Vũ Niên lộ vẻ mặt kỳ lạ, hỏi: “Sao vậy?”

Đỗ Vũ Niên lắc đầu bày tỏ không có gì, lòng lại thầm nói, trước đó đã nói cái gì nhỉ, chỉ cần có thể khiến Khương Lộ Dã không làm mình mất mặt khi mang ra ngoài, lúc cần thiết có thể dùng vũ khí cuối cùng – pheromone, một người đàn ông lạnh lùng biết bao, lại nhìn bây giờ đi, thật sự là sắc đẹp mê đảo quốc gia.

Hạ Tranh đột nhiên nhớ ra cái gì, nói với thư ký, để anh ta đi thông báo cho mấy nhãn hiệu trang phục mà mình thường mua, tối thứ sáu sắp xếp một chút, Hạ tổng muốn mang vợ đến đó mua sắm.

Hạ Tranh quay đầu lại, đã nhìn thấy nét mặt câm nín của Đỗ Vũ Niên.

Anh giải thích, nhưng thật sự là càng che càng lộ: “Cậu ta ngoan ngoãn đi học, cũng nên thưởng cho chút gì đó.”

Đỗ Vũ Niên: “Hạ tổng nói rất đúng.”

Đám quản lý cao cấp của tập đoàn cưỡng ép kiểm soát khóe miệng muốn nhếch lên của mình, thi nhau phụ họa: “Đúng vậy đúng vậy, con trai tôi cũng là như vậy, năm ngoái thi cuối kỳ xếp thứ nhất, tôi thưởng thằng bé một đôi giày thể thao phiên bản giới hạn, giá trị mười nghìn tệ đấy.”

Thấy bầu không khí chuyển thành đại hội phụ huynh khoe con cái, Hạ tổng nghĩ tới thành tích của Khương Lộ Dã, trong lòng thương xót, bao giờ mình mới có thể tự tin tham gia vào đề tài này đây?

Hồng Minh Hiên nhận được chỉ thị của Hạ tổng, chưa đầy mười phút đã đưa một phần cơm trưa nóng hôi hổi đến, Khương Lộ Dã tới sân bóng rổ nhận được một hộp cơm to oạch, hộp là gỗ thật, nước sơn đen nhánh, Khương Lộ Dã không hiểu là gỗ gì, nhưng thoạt nhìn rất đắt, bát đũa bên trong cũng vô cùng tinh xảo, phần đuôi gỗ còn được bọc hoa văn hình rồng.

Khương Lộ Dã cảm thấy thế này cường điệu hơi quá mức, nhưng ngẫm lại trong nhà Hạ Tranh còn nuôi hai mươi mấy vệ sĩ Alpha, có lẽ là anh thích phô trương như vậy.

Thật ra Hạ tổng thật sự oan uổng, từ trước đến nay anh chưa từng gọi đồ ăn ở Hồng Minh Hiên, không biết phong cách bộ đồ ăn và hộp đựng thức ăn ngoài của bọn họ là như vậy.

Hồng Minh Hiên cũng rất oan uổng, ngay từ ngày đầu tiên mở cửa, nhà hàng bọn họ đã đi theo con đường mở tiệc chiêu đãi kinh doanh cao cấp, chưa từng có dịch vụ giao thức ăn ngoài, trợ lý Đỗ đích thân gọi điện thoại nói Hạ tổng muốn đặt cơm cho mợ chủ Hạ, ông chủ sợ đến độ cấp tốc chạy từ văn phòng ra bếp sau nhìn chằm chằm, khi đóng gói lại không tìm được hộp đựng thích hợp, bèn lấy chiếc hộp tử đàn lá nhỏ vốn dùng đựng đồ cổ nhưng giờ đang để trống ở trên kệ trong phòng làm việc ra dùng.

Về phần hai mươi mấy vệ sĩ Alpha trong nhà Hạ tổng, đó là sợ Khương Lộ Dã chạy mất mà cố ý tìm về, nếu không phải thương thế của Hạ tổng còn chưa lành hẳn, đi lại không tiện, anh càng muốn tự mình xử lý mợ Hạ hơn.

Khương Lộ Dã hoàn toàn không biết chút gì bưng hộp cơm to oạch trở về phòng học.

Lúc này bạn cùng lớp đã ăn xong trở về.

Chu Xung ngồi cùng bàn cậu cũng ở trong lớp, đang vùi đầu vào làm đề toán.

Khương Lộ Dã nhẹ nhàng đặt hộp cơm lên bàn, mở nắp ra bắt đầu ăn cơm.

Phòng học rất yên tĩnh, đa phần các bạn học đều đang đọc sách hoặc làm đề, Khương Lộ Dã ăn cũng rất yên tĩnh.

Nhưng vì nể mặt Hạ tổng, Hồng Minh Hiên cho rất nhiều loại gia vị, sắc hương vị vẹn toàn, Khương Lộ Dã vừa mở nắp hộp ra, mùi thơm liền ngập tràn quá nửa phòng học.

Người bị ảnh hưởng lớn nhất chính là Chu Xung ngồi cùng bàn.

Cậu ta ngẩng đầu lên, trông thấy Khương Lộ Dã đang gẩy thịt gà trong hộp, nhíu mày lại.

Khương Lộ Dã nhận thấy ánh mắt của cậu ta, tốt bụng mời: “Cậu ăn cơm chưa, tới nếm thử một chút?”

Chu Xung tỏ vẻ ghét bỏ tránh về phía sau: “Cậu có thể ra ngoài ăn không, phòng học tốt đẹp đều bị thức ăn của cậu hun đầy mùi rồi, sao chúng tôi có thể tập trung học được.”

Nếu cậu ta nói chuyện đàng hoàng, Khương Lộ Dã cũng không phải là người không hiểu chuyện, cùng lắm thì ngồi cạnh cửa sổ, hoặc là dứt khoát ra ngoài hành lang ăn.

Nhưng cậu ta nói chuyện thế này lại khiến Khương Lộ Dã cáu kỉnh: “Cậu học hay không liên quan gì đến tôi, tôi ăn cơm phiền gì đến cậu à!”

Chu Xung cất cao giọng: “Mùi thức ăn hun tôi rồi.”

Khương Lộ Dã càng tức giận: “Vậy cậu bịt mũi lại.”