Chương 7.3: Đồ nướng tình yêu của Hạ tổng (3)

Nhưng ngày hôm sau tan học về nhà, quản gia thần thần bí bí chỉ vào một thùng giấy to lớn trong sân sau, bảo Khương Lộ Dã mau xem.

“Thứ đồ chơi gì, máy cắt cỏ hỏng rồi?”

Quản gia chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, mở một góc ra, bên trong là một vỉ nướng ngoài trời hoàn toàn mới.

“Xuỵt, cậu chủ cho người đi mua, không nói cho ngài biết, nói đợi cuối tuần nướng ăn trong nhà, sáng nay khi Tiểu Vương dọn dẹp bát đĩa còn thấy cậu ấy đang tra Baidu cách xiên đồ ăn…”

Khóe môi Khương Lộ Dã như có suy nghĩ riêng của mình, cứ thế mà cong lên, cho dù chủ nhân của nó nói một đằng nghĩ một nẻo, nói mình đại nhân đại lượng, tạm thời không so đo việc anh lại rót nước muối cho mình.

Thời gian ở nhà coi như vui vẻ, nhưng ở trường vẫn phiền lòng như vậy.

Các bạn vùi đầu vào học, không ai để ý đến Khương Lộ Dã, bạn cùng bàn Chu Xung cũng bị cậu chỉnh cho ngoan ngoãn, chủ nhiệm lớp mặc dù nghiêm khắc nhưng cũng không coi trọng Khương Lộ Dã, ngoại trừ Ngữ Văn, Khương Lộ Dã hoàn toàn không nghe hiểu giáo viên các môn khác đang dạy sách trời gì.

Mỗi ngày hoặc là nằm sấp lên bàn ngủ, hoặc là chơi điện thoại di động, có thể tốn hết hai cục pin dự phòng.

Cuối cùng cũng đến thứ sáu, buổi tối Hạ Tranh đón Khương Lộ Dã ra ngoài ăn cơm, sau đó đi thẳng đến phố thương mại.

Hạ Tranh rất ít đi dạo phố, anh không có người yêu để đi cùng, quan hệ với nữ trưởng bối duy nhất lại vô cùng căng thẳng, mấy nhãn hiệu trang phục thường mặc sẽ định kỳ mang sản phẩm mới đến cho Hạ tổng lựa chọn, còn thiếu đồ gì nữa thì có trợ lý cuộc sống mua giúp.

Đây vẫn là lần đầu tiên thông báo cho cửa hàng sắp xếp trước thế này.

Khi bọn họ đến, trung tâm thương mại đã sắp đóng cửa, giám đốc trung tâm thương mại chờ ở dưới gara, sau đó dẫn Hạ tổng và bà xã đi theo lối nội bộ.

Thư ký của Hạ tổng vô cùng nhạy bén, mặc dù cô ta chưa từng gặp mợ Hạ, nhưng nghe nói tuổi không lớn lắm, cân nhắc đến thân phận của Hạ tổng, xác suất đột nhiên kết hôn với cậu ấm thế gia khác là lớn nhất, cho nên ngoài một số nhãn hiệu công sở Hạ tổng thường mặc ra, cô ta còn sắp xếp mấy nhãn hiệu đồ thoải mái thích hợp với người trẻ tuổi.

Quả nhiên, trong cửa hàng Hạ tổng thường tới, chỉ chọn mấy bộ vest cho Khương Lộ Dã.

Lần đầu Khương Lộ Dã ăn mặc nghiêm túc như vậy, mất tự nhiên không biết nên để tay ở chỗ nào.

“Có phải màu tối quá rồi?”

Hạ Tranh nhìn bộ vest phác họa ra vòng eo thon gọn của Khương Lộ Dã, con ngươi tối sầm lại, tốn rất nhiều sức lực mới dời mắt khỏi người cậu.

“Tối chút trông mới trang trọng.” Hạ Tranh chỉ vào bên cạnh: “Đi thử chiếc áo len kia.”

“Mợ chủ vừa đẹp trai vừa có khí chất, mặc cái gì cũng cực kỳ đẹp.” Giám đốc nhãn hiệu vô cùng có mắt nhìn, từ đầu đến cuối ra sức khen ngợi, cuối cùng Khương Lộ Dã ôm ba bộ trang phục chính thức, hai chiếc áo len, một chiếc áo khoác, bốn đôi giày, trước khi đi còn mang thêm hai đôi tất.

Vừa ra đến cửa Khương Lộ Dã liền hối hận, Hạ Tranh không dẫn theo trợ lý, mặc dù giám đốc trung tâm thương mại giúp đỡ, nhưng cái túi trong tay cậu vẫn rất nặng, mà tất nhiên Hạ Tranh không bằng lòng cho cậu treo túi lên xe lăn.

“Thương lượng chuyện gì...”

“Không có thương lượng, cậu nghĩ cũng đừng nghĩ.” Treo túi lên xe lăn, vậy anh và xe đẩy của siêu thị khác nhau chỗ nào?

“Nặng...”

“Ai bảo cậu mua nhiều như vậy, lúc này mới vào một cửa hàng thôi đấy.”

“Ông chủ khen tôi, tôi liền không nhịn được.” Khương Lộ Dã đi phía sau lẩm bẩm.

Hạ Tranh cười khẩy: “Hờ, người ta nói hai câu bùi tai, cậu đã không biết hướng nào ra hướng nào rồi?”

“Ừm, trước giờ chưa có ai khen tôi, anh cũng không khen tôi, tôi thiếu nhiều quá rồi nên giờ được khen không chịu nổi.”