Chương 12.2: Thuyền ‘Hồng Môn’ (2)

Ngày thứ nhất là tiệc tối chào mừng, sau đó sắp xếp buổi giao lưu khiêu vũ, cũng kết thúc sớm, để mọi người nghỉ ngơi dưỡng sức.

Hạ Tranh xuất hiện trong tiệc tối, chào hỏi mấy câu với vài nhà ở trên tầng cao nhất kia, sau đó trở về phòng, để lại Đỗ Vũ Niên ở bên dưới giao thiệp, giao lưu khiêu vũ lúc sau cả hai người đều không xuất hiện.

Trong lòng Khương Triều nôn nóng, nhưng cũng chỉ có thể kìm nén, mặc cho Tɧẩʍ ɖυyệt Lăng kéo đi ngâm suối nước nóng.

Ngày hôm sau Hạ Tranh vẫn mặc kệ hai người bọn họ. Mặc dù đều là thế gia hào môn của thành phố Yên Kinh, nhưng đẳng cấp phân chia vẫn rất nghiêm mặt, tầng lớp của Hạ Tranh này, đương nhiên Tɧẩʍ ɖυyệt Lăng không chen vào được, anh đánh mạt chược với bà cụ nhà họ Hà cả một buổi chiều, ngay cả Tào Tứ cũng chỉ có thể phục vụ xếp bài. Khi sắp kết thúc, Đỗ Vũ Niên đẩy xe lăn của anh sang bên cạnh, ngay cả nhà giàu mới nổi như nhà họ Tôn, Hạ Tranh cũng gật đầu coi như chào hỏi người ta, nhưng hai người Tɧẩʍ ɖυyệt Lăng và Khương Triều, ngay cả một cái nhìn anh cũng không bố thí cho.

Tɧẩʍ ɖυyệt Lăng nghĩ tới Hạ Tranh liền nổi giận, mặc dù nhà họ Thẩm bọn họ nhận tiền, nhưng chuyện xung hỉ này đã cứu được mạng Hạ Tranh, anh không cảm kích thì thôi đi, lại còn ngáng chân khắp nơi là sao? Hơn nữa, đây là kết hôn nghiêm túc sao? Rõ ràng là hạ thuốc mê rồi khiêng vào!

Tɧẩʍ ɖυyệt Lăng tức tối nửa đêm ngủ không ngon giấc, toàn bộ giận dữ đều trút lên Khương Triều.

“Đều là ý kiến hay của em gái ông đấy, nói cái gì mà cứu nhà họ Hạ lúc cần kíp, bọn họ nhất định sẽ niệm tình, nhưng ông nhìn đi, niệm tình nên tìm một con nhóc ngày ngày đến công ty chặn tôi, cái này không được cái kia không đúng quy định, nhà họ Hạ bọn họ danh giá sang quý, còn nhà họ Thẩm tôi chỉ là một nhà máy rách nát! Khinh tôi không biết quản lý à, khi tôi làm ăn không biết cô ta còn đang bú sữa ở nơi nào đâu!”

Khương Triều xuống giường rót cho bà ta cốc nước.

Tɧẩʍ ɖυyệt Lăng chộp lấy rồi ném qua, chiếc cốc xẹt qua mặt Khương Triều rơi xuống đất.

“Còn cả em gái ông nữa, không giúp được chút chuyện gì cả, chỉ giỏi gây thêm phiền phức.”

Mấy ngày trôi qua, vấn đề của Thượng Hà vẫn còn đó, chưa kể đến việc không tìm được nhà cung cấp mới, mà đội thi công bên dưới cũng bởi vì chậm chạp không khởi công mà đi mất hai đội, tiền bạc trong tài khoản mỗi ngày một giảm, Thôi Anh Thạch một ngày gọi tám cuộc điện thoại thúc giục, trong lòng Khương Triều vốn đã tức giận, lại nghe Tɧẩʍ ɖυyệt Lăng oán trách, trên mặt bỗng chốc hiện ra hung ác nham hiểm, ông ta cúi đầu xuống, dọn cốc thủy tinh rơi vỡ vào thùng rác, đợi khi ngẩng đầu lên đã chỉnh đốn lại vẻ mặt.

“Đừng tức giận nữa, đêm hôm khuya khoắt, tức giận có hại cho sức khỏe.” Giọng điệu Khương Triều dịu dàng, dỗ dành Tɧẩʍ ɖυyệt Lăng một lát: “Xuống dưới ăn bữa khuya đi, ngày mai chúng ta thức dậy muộn một chút, sau đó đi ngâm suối nước nóng một lát, không phải bà thích nhất cái đó sao…”

Lúc này Tɧẩʍ ɖυyệt Lăng mới thay quần áo, ra khỏi phòng cùng Khương Triều.

Mặc dù lúc này đã là nửa đêm, nhưng trên du thuyền vẫn vô cùng náo nhiệt, lần đầu tiên Tào Tứ chủ trì trường hợp như vậy, đương nhiên dốc hết sức mình, nửa đêm sắp xếp một nhóm idol Omega đang nổi tiếng tới biểu diễn, hơn phân nửa Alpha trên thuyền đều đi xem, đàn ông trung niên và lớn tuổi thì tập trung trong sảnh âm nhạc tầng bốn, nơi đó có ca sĩ của đoàn ca kịch quốc gia đến biểu diễn, còn những Omega đi theo Alpha trong nhà tới cũng không nhàn rỗi, anh ta mời mấy Alpha cơ bắp từ nước ngoài đến biểu diễn thoát y...

Cũng may hệ thống thông gió trên thuyền mạnh mẽ, các mùi pheromone trong khoang thuyền mới không nồng nặc.

Tɧẩʍ ɖυyệt Lăng và Khương Triều vừa tới quầy bar đã gặp phải người quen, bạn thân Tôn Tinh Tinh của Tɧẩʍ ɖυyệt Lăng, cưới một người có thể lực trong ngành kinh doanh thiết bị y tế ở phía nam.

Hai người đã lâu không gặp, ngày đầu lên thuyền Tôn Tinh Tinh say sóng, nghỉ ngơi trong phòng, hôm nay cảm thấy không tệ mới ra ngoài.