Chương 12.3: Thuyền ‘Hồng Môn’ (3)

Tɧẩʍ ɖυyệt Lăng cũng không ngờ có thể gặp bà ta trên này.

“Sao bà lại tới đây?”

“Năm nay nhà chúng tôi dự định phát triển ở thị trường Hoa Bắc, có đối tác kinh doanh dắt mối cho tôi, tiệc gặp gỡ của nhà họ Tào náo nhiệt như vậy, tôi đi cùng ông ấy xem có tìm đường con đường nào không.”

“Tháng trước gọi điện thoại cho bà cũng không thấy bà nói gì, bà hành động nhanh thật đấy.”

Tôn Tinh Tinh trợn trắng mắt: “Nếu không phải dùng mối quan hệ của nhà mẹ để tôi, lúc này tôi cũng không biết thế nào đâu.”

Tɧẩʍ ɖυyệt Lăng nghe ra điều không đúng, thức thời đổi chủ đề: “Chồng bà đâu? Sao không thấy?”

“Ông ta á, ai biết bị Omega lẳиɠ ɭơ nào bắt cóc rồi, nào hiểu chuyện như Khương Triều nhà bà.” Tôn Tinh Tinh đưa tay vén tóc, lộ ra nhẫn kim cương lấp lánh trên ngón tay, mặc dù tình trường không được như ý, nhưng cuộc sống của bà Tôn vẫn rất tốt.

Tɧẩʍ ɖυyệt Lăng chỉ mỉm cười mà không tiếp lời, nhưng trong mắt vẫn thấp thoáng đắc ý, mặc dù Khương Triều không có mấy bản lĩnh, hầu hết thân thích kém cỏi trong nhà cũng chỉ biết kéo chân sau, nhưng được cái nghe lời, đối xử với bà ta tốt, lại toàn tâm toàn ý.

“Được rồi, bà cũng đừng khoe tình cảm với tôi nữa, đi xem biểu diễn với tôi không?” Tôn Tinh Tinh nói rồi khoác lên cánh tay Tɧẩʍ ɖυyệt Lăng.

Ngày đầu tiên lên thuyền, trên gối đầu trong mỗi gian phòng đều đặt bảng lịch trình mấy ngày này, đương nhiên cũng bao gồm cả tiết mục ‘biểu diễn’ sau nửa đêm này.

Tɧẩʍ ɖυyệt Lăng lập tức biết Tôn Tinh Tinh đang nói đến cái gì, bà ta theo bản năng ngước mắt nhìn Khương Triều.

“Ôi chao, đi đi, lão Khương, tôi đảm bảo sẽ trông coi bà xã giúp ông, không cho bà ấy mang thêm em trai về cho ông, ha ha ha...” Tôn Tinh Tinh tươi cười lôi Tɧẩʍ ɖυyệt Lăng đi.

Khương Triều mỉm cười đứng yên tại chỗ, vẫy vẫy tay với hai bọn họ.

Sau khi Tɧẩʍ ɖυyệt Lăng rời đi, Khương Triều lại uống thêm một chén, dự định trở về phòng đi ngủ, nhưng đi được nửa đường thì bị chặn lại.

“Ngài Khương, Hạ tổng đang chờ ông, mời đi theo tôi.” Đỗ Vũ Niên dẫn Khương Triều đến một căn phòng trà trên thuyền.

Hạ Tranh hơn nửa đêm không sợ mất ngủ, tự mình pha trà Long Tỉnh trong phòng.

Mà bên kia thành phố Yên Kinh, trong nhà họ Hạ, mợ chủ Hạ nói chuyện điện thoại với ngài Hạ xong ngoan ngoãn đồng ý đi ngủ, bỗng nhiên giật mình bật dậy, đi chân trần đến gõ cửa phòng chú Khôn.

“Mợ chủ, ngài lại ăn quá no rồi?” Không phải chú Khôn muốn mắng người, mà Khương Lộ Dã đã có quá nhiều tiền lệ, một tuần phải đến bốn năm lần như vậy.

“... Không phải, tôi quên mất một chuyện vô cùng quan trọng.” Trong hành lang tối tăm, đôi mắt Khương Lộ Dã phản chiếu ánh sáng, dọa chú Khôn giật nảy mình.

“Có muốn thông báo cho cậu chủ không?”

“Đừng... bây giờ thông báo cho anh ta cũng không kịp, chuyện là thế này, không phải tuần trước có bài kiểm tra hàng tháng sao, ngày mai lớp học mở họp phụ huynh, hôm nay giáo viên mới thông báo... chú, chú đi họp phụ huynh giúp tôi nhé.”

Yêu cầu mới lạ như vậy, chú Khôn làm việc trong nhà họ Hạ nhiều năm, mặc dù nề nếp trong nhà họ Hạ vô cùng nghiêm chỉnh, không cần ông ta hôm nay mang tiểu tam đi nạo thai, ngày mai đi xử lý tiểu tứ nào đó, nhưng cũng từng giải quyết đủ loại yêu cầu của chủ nhân, mà đi họp phụ huynh thế này, trái lại là lần đầu gặp phải.

Chú Khôn ngẫm nghĩ, cho dù Hạ Tranh ở nhà, khả năng đích thân đi họp phụ huynh cho mợ chủ là rất nhỏ bé, Hạ tổng bận rộn, mỗi ngày về nhà đúng giờ ăn cơm cùng bà xã đã là cưng chiều cậu lắm rồi, chắc chắn sẽ không đi họp phụ huynh, hơn nữa thân phận cũng không thích hợp, nhiều nhất là để trợ lý Đỗ đi thay, lúc này hai người đều không có ở đây, chuyện này thật sự phải rơi lên đầu ông ta.

Thế là chú Khôn liền đồng ý, ông ta nghĩ, không phải chỉ là một buổi họp phụ huynh thôi sao, ông ta có ba đứa con, cháu trai lớn nhất đã lên đại học rồi, đi họp phụ huynh thôi mà, không thành vấn đề.