Chương 2.3: Tôi là chồng của cậu (3)

Xe lăn là loại tốt, chỉ có tiếng vang vù vù rất nhỏ, nhưng lọt vào tai Khương Lộ Dã lại khiến cậu phiền muốn chết.

“Tôi muốn báo cảnh sát, anh giam cầm người phi pháp.”

“Ồ, cậu còn hiểu cái này sao? Cậu báo cảnh sát thử xem, hai chúng ta là vợ chồng hợp pháp, giấy trắng bìa đỏ, quốc gia thừa nhận, cậu nói với người ta cậu bị Alpha nhà mình giam cầm, xem người ta có để ý đến cậu hay không.”

Khương Lộ Dã tức đỏ cả mắt, nhưng cậu cũng biết lời Hạ Tranh nói là thật.

Hạ Tranh thấy Khương Lộ Dã không nói lời nào, lại gọi bảo mẫu đi rót một cốc nước muối đến.

“Tôi không uống.”

“Niệm tình hôm nay cậu bị kí©h thí©ɧ, cho nên chưa giảng giải quy củ của nhà họ Hạ cho cậu nghe, nhưng cậu phải nhớ kỹ, trong nhà này, cậu không có quyền nói không.” Hạ Tranh trên xe lăn mặt không cảm xúc, hai mươi mấy tên Alpha cường tráng đứng sau anh đang nhìn chằm chằm Khương Lộ Dã trước mặt.

Trong nháy mắt Khương Lộ Dã cảm thấy mình giống như trở lại thời điểm mười mấy tuổi đánh nhau với đám học sinh năm cuối rồi bị đè xuống mặt đất.

Lộ gia do dự mấy giây rằng có nên nhận thua hay không, cuối cùng quyết đoán hảo hán không sợ thiệt trước mắt, bưng nước muối lên uống một hơi cạn sạch, sau đó hầm hừ xoay người đi lên tầng.

Chị Vương: Mợ chủ có biết là cậu chủ chỉ bảo cậu súc miệng, chứ không bảo cậu nuốt xuống hay không?

Hạ Tranh day day ấn đường, lại căn dặn: “Mấy ngày sắp tới mọi người vất vả rồi.”

Quản gia và bảo mẫu liên tục nói không vất vả, quản gia chú Khôn nói: “Trợ lý Tiểu Đỗ tới, nghe nói ngài đang ở phía sau nói chuyện với mợ chủ nên ở lại trong phòng khách đợi ngài.”

“Cậu ta cũng rất thông minh.” Hạ Tranh đẩy xe lăn vào trong phòng khách, Đỗ Vũ Niên đứng dậy: “Cuộc họp buổi chiều đã thông báo xong rồi, tôi tới đón ngài.”

Hạ Tranh trở về phòng thay quần áo, sau đó lên xe cùng Đỗ Vũ Niên, xuất phát đến công ty.

Trên đường đi, Đỗ Vũ Niên chọn mấy công việc quan trọng báo cáo ngắn gọn với Hạ Tranh.

Nói chuyện chính xong, Hạ Tranh lại nói: “Ngoài những cái lần trước cho tôi xem ra, cậu còn tư liệu liên quan đến Khương Lộ Dã không?”

Đỗ Vũ Niên ngẩn người, sau đó lấy một chiếc túi văn kiện từ trong cặp công văn ra.

Hạ Tranh thăm dò độ dày bên trong, cười mà như không cười nói: “Cậu chuẩn bị cũng thật đầy đủ.” Anh hiểu vô cùng rõ ràng người mẹ kia của mình, nói như rồng leo làm như mèo mửa, từ trước đến nay chỉ có thể nhìn được bề ngoài sự việc, trái lại là Đỗ Vũ Niên một tay anh bồi dưỡng, e rằng đã tìm hiểu hết mười tám đời tổ tông của Khương Lộ Dã.

Đỗ Vũ Niên đẩy đẩy gọng kính không nói chuyện.

Nhắc tới nhà họ Thẩm cũng rất hỗn loạn, nhà họ Thẩm kinh doanh trang phục từ thời ông cha, năm đó làm ăn rất lớn, nhưng sau chiến tranh, rất nhiều gia tộc xuống dốc, nhà họ Thẩm cũng là một trong số đó, cũng chỉ mấy năm nay mới chuyển biến tốt hơn một chút, cha Thẩm Trường Tùng của Tɧẩʍ ɖυyệt Lăng là một người rất có thiên phú, lại có mắt nhìn và dã tâm, cho dù là ông nội của Hạ Tranh thì cũng phải khen ngợi ông ta, đáng tiếc trời cao đố kỵ anh tài, Thẩm Trường Tùng mới ngoài bốn mươi đã qua đời cùng với vợ mình trong một vụ tai nạn giao thông, chỉ để lại một cô con gái Omega là Tɧẩʍ ɖυyệt Lăng.

Tɧẩʍ ɖυyệt Lăng là một bé gái mồ côi còn chưa thành niên, chống đỡ gia nghiệp to lớn như vậy, chịu khổ là điều đương nhiên, sau khi trưởng thành Tɧẩʍ ɖυyệt Lăng có tính cách cường thế, nói một không hai, so với liên hôn với cậu ấm của thế gia khác, bà ta càng nghiêng về việc kén một người ở rể hơn, trong hoàn cảnh xã hội lúc đó, muốn tìm một người môn đăng hộ đối là điều rất khó, cuối cùng bà ta tìm một người đàn ông tên là Khương Triều.

Khương Triều nói là người gốc thành phố Yên Kinh, nhưng gia cảnh không có gì nổi bật, trông chẳng khác gì người tỉnh lẻ. Tuy nhiên, Khương Triều có vẻ ngoài đẹp trai, biết nói lời ngon tiếng ngọt, sau khi tốt nghiệp đại học vào làm việc trong cửa hàng trang phục dưới trướng Thẩm Thị, được Tɧẩʍ ɖυyệt Lăng đi tuần tra cửa hàng nhìn trúng, lập tức đắc đạo thành tiên.