Chương 2.4: Tôi là chồng của cậu (4)

Môi trường sống thay đổi, khí chất cũng thay đổi theo, những năm này ở bên cạnh Tɧẩʍ ɖυyệt Lăng, Khương Triều coi như hoàn toàn tu luyện thành công, văn vẻ nho nhã, ăn nói khéo léo, trước kia Hạ Tranh cũng từng gặp mấy lần, nếu không phải biết lai lịch của ông ta, nói ông ta là con em của gia tộc lớn nào đó, ắt hẳn cũng có người tin.

Khương Triều và Tɧẩʍ ɖυyệt Lăng sinh được hai đứa con trai Alpha, Thẩm Ngọc và Thẩm Tỉ, đều theo họ của Tɧẩʍ ɖυyệt Lăng, Khương Triều không tỏ ra chút không vui nào, vẫn là người chồng đủ mọi đức tính, Tɧẩʍ ɖυyệt Lăng vô cùng đắc ý, gặp ai cũng khoe khoang. Về phần là thật sự như vậy hay là không dám tỏ ra không vui, chỉ có một mình Khương Triều hiểu rõ.

Bây giờ xem ra, phần đa là không dám.

Mẹ ruột của Khương Lộ Dã tên là Lục Phỉ, là một Omega, trong nhà kinh doanh bất động sản, cha mẹ mất sớm, tính cách của Lục Phỉ và Tɧẩʍ ɖυyệt Lăng hoàn toàn trái ngược, bà không mấy hứng thú với việc thừa kế gia nghiệp, sớm từ bỏ quyền kinh doanh, yên ổn là một cổ đông chỉ nhận hoa hồng.

Bà vô cùng có thiên phú trong lĩnh vực thiết kế trang sức, tự mở một phòng làm việc nhỏ, là một trong những nhà nhà cung cấp cho Thẩm Thị. Cũng chính nghiệp vụ này đã khiến Khương Triều quen biết Lục Phỉ.

Phiên bản Khương Triều nói với Tɧẩʍ ɖυyệt Lăng là, Lục Phỉ yêu say đắm ông ta, không để ý đến thân phận đã có vợ của ông ta, khi ở cạnh ông ta đã sử dụng thuốc dẫn dụ. Sau đó còn lừa Khương Triều rằng sẽ uống thuốc tránh thai, nhưng lại một mình trốn đi nơi khác sinh con, kết quả bị trầm cảm sau sinh, không bao lâu sau nhảy lầu tự tử. Khương Triều ôm Khương Lộ Dã còn chưa biết nói trở về, đau khổ cầu xin Tɧẩʍ ɖυyệt Lăng, nói không cần biết người mẹ như thế nào, trẻ con đều vô tội.

Cái Tɧẩʍ ɖυyệt Lăng yêu chính là lương thiện mềm lòng của Khương Triều, cho nên mặc dù hận Lục Phỉ nhưng vẫn giữ lại Khương Lộ Dã.

Có điều, trong tư liệu của Đỗ Vũ Niên, chuyện không đơn giản như vậy.

Không nói đến năm đó là Lục Phỉ hay là Khương Triều chủ động, mà sau khi Lục Phỉ mất, theo pháp luật Khương Lộ Dã là người thừa kế hợp pháp duy nhất của bà, nhưng từ mười mấy năm trước cổ phần của Lục Phỉ đã bị Khương Triều lấy danh nghĩa người giám hộ của Khương Lộ Dã để chuyển ra ngoài, chẳng biết số tiền bán được và khối tài sản thừa kế khổng lồ của Lục Phỉ đã đi đâu về đâu, mà Khương Lộ Dã tiếp tục sống trong cảnh tủi nhục mang tiếng ăn bám tại nhà họ Thẩm.

“Cậu nói xem, người làm cha này đúng thật không phải thứ tốt lành gì.” Hạ Tranh không chút chướng ngại tâm lý, đánh giá cha vợ mình như vậy.

Đỗ Vũ Niên thăm dò: “Cho nên ngài quyết định... xử lý đứa nhỏ kia như thế nào?”

Giữ lại sao? Đương nhiên phải giữ lại rồi.

Sinh ra trong gia đình như thế này, Hạ Tranh từng gặp vô số người đẹp, Khương Lộ Dã cũng có thể coi là hàng đầu trong đó, hơn nữa rõ ràng chỉ là nhãi con móng vuốt chưa đủ dài, vậy mà trong mắt lại lấp lóe ánh sáng muốn ăn thịt.

Rất thú vị nha, hơn nữa vẻ ngoài cũng thật sự xinh đẹp.

“Vậy e rằng ngài cần tốn nhiều tâm tư một chút.”

Hạ Tranh cũng biết, hạng người như nhà họ Thẩm, có thể quan tâm bao nhiêu đến việc bồi dưỡng một đứa con riêng? Huống hồ tính công kích, thô bỉ, cáu kỉnh mà Khương Lộ Dã biểu hiện ra ngoài đã chứng minh, thời gian đứa nhỏ này giao du với đám đầu đường xó chợ không ngắn, cho dù nhìn từ góc độ nào, đây đều không phải là sự lựa chọn thích hợp.

Nhưng Hạ tổng không muốn thừa nhận nông cạn của mình: “Tôi chính là muốn một người vợ có thể mang ra ngoài mà không mất mặt, ở nhà mà nghe lời không gây chuyện, cha mẹ cậu ta không dạy được, vậy để tôi dạy, nếu thật sự không được, ha ha, tôi cũng không ngại dùng pheromone giải quyết, chuyện này khó lắm sao?”

Không đợi Đỗ Vũ Niên nói thêm lời nào, xe đã đến công ty, Đỗ Vũ Niên lặng lẽ nuốt lời muốn nói xuống dưới bụng, cùng tài xế đỡ Hạ Tranh xuống xe, ngồi lên xe lăn, tiến vào công ty giải quyết mớ rắc rối khác.