Chương 15.1: Thẩm Tỉ (1)

Đỗ Vũ Niên quyết định về sau ít đến nhà ông chủ ăn chực thôi, nhưng cứ như vậy, cũng không trách Hạ tổng sẽ mãn kinh sớm.

Cho dù tất cả mọi việc trong công ty đều thuận lợi, sản phẩm bán chạy, đối thủ cạnh tranh ngã ngựa, những điều này đều không thể khiến Hạ tổng vui vẻ. Mọi người phát hiện, Hạ tổng càng ngày càng khó hầu hạ.

Cuộc họp này còn chưa kết thúc, đang nghỉ giữa chừng, đám thư ký đi mua thức ăn vẫn chưa trở lại, mấy quản lý cao cấp, trung cấp vẫn ngồi trong phòng họp, vừa nói chuyện phiếm vừa chờ cơm ăn.

Trương tổng của phòng tiêu thụ và Lý tổng của phòng tài vụ, tuổi tác tương đương, thời gian vào công ty sêm sêm nhau, bình thường quan hệ rất tốt, trò chuyện cũng rôm rả nhất.

Hai người đều chừng hơn bốn mươi, con cái trong nhà đang phải đối mặt với kỳ thi tuyển sinh trung học.

Trương tổng: “Đứa nhỏ không nên thân kia nhà tôi, hôm qua khó khăn lắm mới tan làm về nhà, nói muốn dạy kèm giúp nó làm bài tập, ông đoán nó nói cái gì?”

Lý tổng: “Nói gì?”

“Nói tôi xem làm gì, có xem cũng không hiểu.” Trương tổng đập bàn: “Ông đây bằng cấp đại học, kỹ thuật truyền thông, có thể xem không hiểu sơ đồ mạch điện Vật Lý bé nhỏ kia của nó sao?”

Lý tổng khuyên nhủ: “Ông nên biết thỏa mãn đi, ông còn có thể giảng Vật Lý, tôi này, bắt đầu từ lớp sáu, tôi đã nói với con trai tôi rằng, việc của mình tự mình làm.”

Trương tổng: “Đề bài bây giờ cũng lạ lắm, cái gì: Mẹ tiêu tám tệ mua mười lăm quả táo và hai mươi quả đào, tìm diện tích cái bóng của số hoa quả này. Tôi cũng muốn hỏi người ra đề bài này một chút, diện tích bóng mờ tâm lý của tôi là bao nhiêu?”

Lý tổng cười lắc đầu: “Hết cách rồi hết cách rồi, khác biệt thời đại, lúc trước chúng ta đi học cũng không khó như vậy.”

Trương tổng: “Cũng phải.”

Quản lý Từ của phòng thị trường cũng sáp lại gần: “Hai ông cũng coi như hết khổ rồi, con bé nhà tôi không phải vừa vào mẫu giáo sao, giáo viên dạy phép cộng trừ, về nhà làm bài dùng ngón tay đếm, tay mình không đủ đếm thì dùng tay tôi và mẹ nó, khi cần thiết còn phải cởi luôn cả tất.”

Trương tổng Lý tổng cười ha hả, quản lý Từ rầu rĩ: “Tôi đang rầu lắm đây, ngày nào đó học đến một trăm, một nhà ba người của tôi cũng không đủ dùng, chẳng lẽ còn phải mượn nhà hàng xóm! Sang nhà người ta gọi, anh trai có nhà không, cởi tất cho con gái tôi đếm số?”

Hạ Tranh nghe lén: ...

Sau khi cười xong, Trương tổng bắt đầu an ủi quản lý Từ: “Đừng rầu, con nhà ông là Omega đúng không, vậy thì không sai được, Omega phát dục muộn, đặc biệt là khi còn bé, thoạt nhìn ngốc nghếch vụng về, đợi qua tuổi dậy thì là tốt rồi, thật đấy, đừng rầu.”

“Chỉ hi vọng như vậy, cũng không biết đứa nhỏ này giống ai nữa, mẹ nó nói khi còn nhỏ mình rất tinh ranh, ba tuổi đã biết lừa kẹo từ trong tay bạn khác...”

Quản lý Từ ra ngoài nhận điện thoại.

Hạ Tranh ôm tâm lý may mắn, hỏi: “IQ của Omega... thật sự phát triển muộn sao?”

Trương tổng và Lý tổng đưa mắt nhìn nhau, nhỏ giọng nói: “Lừa ông ta thôi, làm sao có thể, ngài hỏi đổng sự Lưu xem, con gái nhà ông ta cũng là Omega, từ nhỏ đã là tiểu thần đồng, năm ngoái nghe nói đã từ chối lời mời ở lại của Harvard, trở về Thanh Hoa làm người hướng dẫn tiến sĩ, tuổi trẻ tài cao, quả thật khó lường.”

Đổng sự Lưu hệt như Phật Di Lặc cười híp mắt gật đầu với bọn họ.

Hạ Tranh từng gặp con gái nhà đổng sự Lưu một lần, nhỏ hơn Đỗ Vũ Niên, lúc trước còn muốn làm mối con gái nhà ông ta cho Đỗ Vũ Niên.

Hạ tổng vô cùng khiêm tốn học hỏi kinh nghiệm nuôi trẻ của đổng sự Lưu.

Đổng sự Lưu uống một ngụm trà làm trơn môi: “Con gái nhà tôi à, từ nhỏ đã thông minh rồi, khi học Toán nghe một lần là biết, năm lớp ba tiểu học đã có thể quản lý sổ sách cho gia đình, từ nhỏ đến lớn chưa từng khiến cha mẹ bận tâm, tôi đọc mấy tin tức trên mạng đều cảm thấy mới mẻ.”

Hạ tổng & Trương tổng & Lý tổng: Bất tri bất giác bị khoe.