Chương 15.2: Thẩm Tỉ (2)

Đổng sự Lưu lại bị quản lý phụ trách nhân sự bên cạnh kéo đi xin lời khuyên về vấn đề chọn trường học cho con, sang năm con trai bà ta lên lớp mười hai, thành tích học tập vô cùng tốt, đang băn khoăn nên vào Bắc Đại hay Thanh Hoa, hay là trực tiếp cho ra nước ngoài. Trương tổng và Lý tổng cũng xích lại nghe.

Hạ Tranh hâm mộ nhìn bọn họ, thầm nói khi nào mình mới tự tin tham dự vào hội nhóm phụ huynh của học sinh xuất sắc này đây!

Gần đây nhân viên tập đoàn Hạ Thị phát hiện ông chủ nhà mình vô cùng thích nghe người khác thảo luận việc học tập của con cái, cho nên thời gian nghỉ ngơi giữa hội nghị, mọi người thường kéo đến bàn luận đề tài này.

Đương nhiên cũng không phải con cái của tất cả mọi người trong này đều có thành tích học tập tốt.

Mấy ngày nay tai Hạ Tranh được rót đầy cái gì mà ‘không làm bài tập cha hiền con thảo, vừa làm bài tập gà bay chó chạy’, còn cái gì mà ‘mẹ dạy kèm con học bài, tức đến đau tim phải vào ICU’, còn cái gì ‘cha vì kiểm soát bản thân không đánh con trai, trước tiên trói tay mình lại rồi mới dạy kèm con học bài’... Hạ tổng bó tay toàn tập.

Về đến nhà, bầu không khí giữa Hạ Tranh và Khương Lộ Dã cũng vô cùng vi diệu, lúc ăn cơm còn rất tốt, nhưng vừa tới tám giờ tối - thời gian cố định Hạ tổng dạy kèm bài vở cho vợ, một người rống vang đất trời, một người hùng hùng hổ hổ, một tuần này bảo mẫu đều đã ba lần mua muối, có tối sợ Khương Lộ Dã uống sinh bệnh, lén lút đổi thành nước đường, vậy mà hai người ầm ĩ với nhau kia chẳng hề phát hiện.

Cũng không biết vì cái gì mà mỗi ngày Đỗ Vũ Niên đều đốc thúc Hạ tổng đúng sáu giờ tan làm về nhà tìm tức giận.

Hạ Tòng Lan nuốt ngụm rượu vang đỏ cuối cùng, thong thả nói: “Đại khái là khơi dậy lòng háo thắng của chú nhỏ, biết rõ không thể làm lại càng muốn làm, đây có lẽ là tính cách đã khắc sâu vào trong xương tủy người nhà họ Hạ chúng tôi...”

Đỗ Vũ Niên nhìn nội dung tìm kiếm trên màn hình máy tính của anh ta ‘Vì sao quốc gia vẫn chưa cho phép AA kết hôn hợp pháp’, im lặng đi ra.

***

Đời này điều khiến Tɧẩʍ ɖυyệt Lăng kiêu ngạo nhất, ngoài việc phát triển trang phục Thẩm Thị ngày càng lớn mạnh hơn thì còn hai cậu con trai bảo bối Thẩm Tỉ và Thẩm Ngọc.

Thẩm Ngọc năm nay hai mươi lăm tuổi, du học nước ngoài, đang năm cuối cao học, Thẩm Tỉ chỉ lớn hơn Khương Lộ Dã nửa năm, ở lại Yên Kinh học đại học.

Thẩm Ngọc lớn hơn mấy tuổi, khi chuyện Khương Lộ Dã bại lộ, Thẩm Ngọc đã sắp lên trung học cơ sở, mặt ngoài anh ta ôn hòa chấp nhận em trai cùng cha khác mẹ của mình, nhưng thật ra trong âm thầm anh ta lại xấu xa nhất, Khương Lộ Dã đánh nhau với Thẩm Tỉ, có tám phần mười là anh ta ở sau lưng xúi giục.

Thẩm Tỉ tương đối cọc cằn, chính là một chữ ‘đánh’, từ nhỏ đến lớn cậu ta đánh nhau với Khương Lộ Dã, mãi tới một lần Khương Lộ Dã đánh nhau bên ngoài, nóng nảy động dao với người ta, cũng không biết làm sao truyền về nhà họ Thẩm, Khương Lộ Dã bị phạt hai ngày không được phép ăn cái gì, nhưng bắt đầu từ hôm đó, Thẩm Tỉ không đánh với cậu nữa, đoán chừng có người dạy dỗ, đứa nhỏ này hành động lỗ mãng, không thể để mất cái mạng nhỏ trong tay cậu, không đáng.

Nhưng mà, Thẩm Tỉ từ bỏ con đường đấu võ, chuyển sang con đường đấu văn, suốt ngày kháy khịa móc xỉa, dù sao đi nữa cậu ta cũng không có ý định bỏ qua cho Khương Lộ Dã.

Lại nói, đã rất lâu Khương Lộ Dã chưa gặp hai người anh trai này của mình rồi.

Cho nên hôm nay, lúc tan học đi về, trông thấy Thẩm Tỉ chặn trước cửa trường học, cậu sửng sốt không thôi.

Nói đến ba đứa con trai của Khương Triều, không một đứa nào có dáng vẻ giống ông ta, Khương Lộ Dã giống mẹ ruột của mình, Thẩm Ngọc giống Tɧẩʍ ɖυyệt Lăng nhiều hơn chút, mà Thẩm Tỉ, nghe nói giống người cha đã qua đời của Tɧẩʍ ɖυyệt Lăng.

Khương Lộ Dã liếc cậu ta một cái, định bụng vòng đi.

Thẩm Tỉ sải một bước lớn, ngăn cản đường đi của Khương Lộ Dã.

“Tránh ra.”

“Tôi tìm cậu có việc.” Thẩm Tỉ cao hơn Khương Lộ Dã một cái đầu, lúc nói chuyện mắt nhìn xuống dưới, tự dưng mang theo cảm giác rất ngạo mạn, Khương Lộ Dã trợn mắt không muốn để ý đến cậu ta.

“Cậu chủ, mợ chủ bị cậu hai nhà họ Thẩm ngăn cản, có cần đi giúp đỡ không?”

“Không cần, cậu ấy đã nhìn thấy xe trong nhà rồi, nếu thật sự không giải quyết được sẽ gọi người.” Ngoài miệng Hạ Tranh nói như vậy, nhưng vẫn để tài xế điều chỉnh kính chiếu hậu đối diện hai người kia.