Chương 15.3: Thẩm Tỉ (3)

“Được rồi, vậy hôm nay tôi nghe xem anh thả cái rắm gì.” Khương Lộ Dã cũng không ngại mất mặt, đứng bên cạnh cổng trường, ném cặp sách xuống đất, khoanh tay dựa cây. Nhìn từ xa hệt như tên lưu manh chuyên chặn đường Omega trước cửa trường học.

Thẩm Tỉ cũng bất chấp người đến người đi nhìn chằm chằm.

Cậu ta hạ thấp giọng, trong giọng điệu mang theo tức muốn nổ phổi: “Khương Lộ Dã, cậu có cần thể diện hay không, nhà họ Thẩm nuôi cậu nhiều năm như vậy, ăn của chúng tôi uống của chúng tôi, chuyện xung hỉ này cũng không phải ý tưởng của nhà họ Thẩm chúng tôi, hôn nhân thương mại vốn là đôi bên cùng có lợi.”

Khương Lộ Dã buồn cười nhìn cậu ta: “Thôi đi, anh được lắm đấy, rõ ràng là mang ông đây đi đổi lợi ích, vào trong miệng anh lại thành đôi bên cùng có lợi, lợi cho người nào?”

Trên mặt Thẩm Tỉ thoáng hiện vẻ không được tự nhiên, nhưng cậu ta đã quen ngang bướng, rõ ràng lần này cũng đã bị người ta tẩy não: “Chuyện kinh doanh, cậu biết cái gì, hơn nữa… hơn nữa Omega như cậu có tài đức gì có thể gả cho nhà họ Hạ.”

Khương Lộ Dã nhổ một ngụm nước miếng xuống ven đường: “Con mẹ nó cút đi, Thẩm Tỉ anh động cái não chó của mình đi, nếu nhà họ Hạ tốt như anh nói, vậy sao người ta lại phải cưới một Omega như tôi, huống hồ còn bỏ ra nhiều tiền như vậy. Còn không phải Hạ Tranh xảy ra tai nạn xe cộ, mắt thấy sắp chết đến nơi, nhà họ Hạ gấp điên lên rồi, tìm khắp thành phố Yên Kinh mua người, ông trời thương xót tôi, gả vào họ Hạ coi như chuyện tốt, nhưng nếu anh ta chết thì sao, anh đừng nói với tôi là anh ta chắc chắn không chết, nếu chắc chắn không chết, sao nhà họ Hạ cần phải gấp gáp tìm người xung hỉ như vậy?! Lại nói một chút, nếu đây thật sự là cuộc mua bán tốt, nhà họ Thẩm các anh cũng không phải chỉ có một Omega tôi, sao không cho bọn họ gả đi? Chẳng qua là bắt nạt đứa nhỏ không có mẹ là tôi thôi.”

Thẩm Tỉ bị cậu chỉ thẳng vào mũi mắng mỏ, cũng nổi giận: “Khương Lộ Dã cậu đúng là đã nể mặt rồi còn không cần, cho dù lời cậu nói đều đúng, nhà họ Thẩm chúng tôi nuôi cậu nhiều năm như vậy, chẳng lẽ cậu không nên báo đáp chúng tôi? Hơn nữa cậu còn không biết mình sinh ra như thế nào chắc? Người mẹ đê tiện không biết xấu hổ kia của cậu quyến rũ người đã có vợ, khiến mẹ tôi tức không chịu nổi, hại đến cơ thể, nhiều năm như vậy cũng không có thêm đứa con nào, những chuyện thế này, chẳng lẽ cậu không nên bồi thường cho chúng tôi... ai u, cái đệt!”

Chuyện khác, Khương Lộ Dã còn có hứng thú tranh cãi với cậu ta, nhưng Thẩm Tỉ mắng mẹ cậu ngay trước mặt cậu, Khương Lộ Dã không thể nhịn được nữa, vung nắm đấm, tích hết toàn bộ sức mạnh, đánh tới... Thẩm Tỉ không phòng bị, một bên mắt bị đánh cho bầm tím.

Khương Lộ Dã xì một tiếng, hung ác nói: “Lần này còn để tôi nghe thấy anh mắng mẹ tôi một chữ nào, tôi khâu miệng anh lại. Nói cho anh biết, mẹ tôi cũng không phải Omega nghèo đói gì, mặc dù sản nghiệp trong nhà năm đó không sánh bằng nhà họ Thẩm anh, nhưng hoàn toàn có thể giúp tôi không lo ăn mặc, đần độn!”

Khương Lộ Dã nhặt cặp sách lên, bước qua Thẩm Tỉ còn sững sờ trên đất, nhanh chóng đi đến chỗ xe nhà mình.

“Vẫn tạm được, không nói toẹt hết những chuyện tôi nói với cậu ra.” Hạ Tranh lấy hòm thuốc trong xe ra, thoa thuốc lên tay cho Khương Lộ Dã – sức lực của nhóc con này cũng lớn lắm, khớp xương đều bị phá rồi.

“Tất nhiên, tôi cũng không ngốc.” Thuốc đỏ chạm vào vết thương, mang lại cảm giác đau châm chích, Khương Lộ Dã không nhịn được rụt tay về.

“Đừng nhúc nhích.” Hạ Tranh kéo lấy, không cho cậu rụt về, thoa vết thương xong sợ cậu đau còn thổi thổi.

Từ nhỏ Khương Lộ Dã đánh nhau nhiều như vậy, khi nào bị thương nhận được đãi ngộ thế này, trong nhà có thể cho cậu chai cồn i-ốt tự rửa đã là tốt lắm được… lúc này không được tự nhiên nhích nhích cái mông.

Nhịp tim cũng đập nhanh hơn chút, thế là nói sang chuyện khác: “Thẩm Tỉ có bị điên không, đến chặn đường tôi, mẹ nhà nó… ăn nhiều thứ bài tiết của mẹ mình quá rồi.”

Tài xế không nhịn được đạp mạnh chân ga.

Hạ Tranh gõ trán cậu, Khương Lộ Dã ôm đầu cười hì hì ngốc ngốc.

Hạ Tranh ném cho cậu một tập tài liệu: “Tự xem đi.”

Khương Lộ Dã lật ra, lần này không nhịn được hét lên: “Cái đệt!”