Chương 16

Đêm đến, trăng ẩn sao thưa, dưới mái hiên vắng vẻ yên tĩnh, thân ảnh cao lớn, ngạo mạn của Đức Tuyển vẫn cứ như mọi ngày, nhanh chóng chạy tới cửa phòng của Khương Đông Ly.

Khuôn mặt tuấn mỹ ẩn chứa những trận cuồng phong sắp nổi, khóe miệng khẽ nhếch lên, đôi mắt nheo nheo lại, hắn im lặng mở cửa phòng, lướt qua hoa sảnh nhỏ (*), bước vào phòng trong, đi tới tận bên giường. (*phòng khách)

Nhấc tấm màn lên, gương mặt mềm mại trong sáng đang ngủ say của nàng lập tức đập vào mắt hắn.

Hắn ngồi xuống mép giường, nhìn lên đôi gò má trắng mịn của nàng, đôi lông mày thật dài nằm trên gương mặt, hợp thành hai vòng cung nho nhỏ đầy duyên dáng, khiến cho lúc nàng đang mơ ngủ càng nhìn càng thanh khiết ngây thơ đến mê người.

Đức Tuyển cảm thấy đáy lòng mình có một cảm giác nhu tình và thương tiếc đang xông tới, nhưng vừa nghĩ tới lúc ban ngày nàng cùng với Đức An có vẻ vô cùng nồng nàn thân thiết, khiến cho cơn thịnh nộ của hắn nhanh chóng nổi lên, thay thế cho vẻ dịu dàng và thương tiếc ban nãy.

Không chút nghĩ ngợi, hắn thô lỗ kéo lấy chăn bông nàng đang ôm trong ngực.

Người đang nằm trên giường đang mê muội say giấc theo bản năng có chút kháng cự, rồi lại nghiêng mình kéo lấy tấm đệm giường dưới thân mà tiếp tục ngủ.

Lửa giận của Đức Tuyển càng tăng, liền cho là do ban ngày nàng cùng Đức An, hai người giãy bày tâm sự, ngả vào lòng nhau đầy thân thiết hạnh phúc cho nên mới khiến nàng có thể ngủ ngon một cách bình thản đến thế.

Đáng ghét, hắn căm tức la mắng, sau đó dùng lực nắm lấy cổ tay nàng -- "Ngươi tỉnh lại cho ta!"

Cổ tay đau nhức lại bị lôi kéo, khiến Khương Đông Ly thiếu chút nữa ngã xuống giường, khoảnh khắc vừa mở mắt ra đã thấy trước mắt là đôi mắt đang giận dữ lạnh lùng của hắn. Mặc dù hắn xuất hiện nàng không hề ngạc nhiên, nhưng lại vẫn luôn ngập tràn sợ hãi hoảng hốt, nhất là bây giờ, đôi mắt đang trừng trừng dựng ngược kia, thoạt nhìn cứ như một sứ giả địa ngục, cả người hắn đang bốc cháy hỏa diệm.

Khương Đông Ly tỉnh hết cả người, cơn buồn ngủ rã rời sớm đã bị dọa cho sợ tới mức chẳng còn sót lại đến một điểm. Nàng toàn thân run rẩy ngồi lên giường, đôi lông mi rậm khẽ hạ xuống trộm nhìn Đức Tuyển một cách dò xét, sợ hãi nói thầm: "Ngươi… Ngươi đã đến rồi!"

Đức Tuyển nheo hai mắt lại, hừ lạnh một tiếng, "Đêm nay xem ra ngươi ngủ rất ngon nha. Có phải là đang có mộng đẹp gì không?" Trong giọng nói nhu mềm trầm thấp thoáng mơ hồ mang theo một mối nguy hiểm.

Mí mắt Đông Ly khẽ cụp xuống, mím miệng cắn mạnh môi dưới mà lắc đầu, "Không… Không có, ta làm gì có mộng đẹp gì!" Chỉ có đêm nay dường như có kỳ tích nên trong mơ mới không nhìn thấy hắn, mới khiến nàng có thể say giấc yên bình đến như thế.

Đối với nàng, một giấc mộng không có Đức Tuyển tồn tại mới đích thực là mộng đẹp! Hắn không chỉ quấy rối nàng yên giấc buổi đêm, mà hàng đêm còn chiếm cứ trong mộng, khiến nàng không có cách nào mà ngủ yên.

Thật vất vả lắm giấc mộng đêm nay mới không có hắn, nhưng lại vẫn phải đối mặt khi hắn viếng thăm.

Đức Tuyển lại hừ lạnh một tiếng, bỗng chốc vươn tay kéo nàng lại phía hắn, một tay kéo lấy chiếc eo nhỏ nhắn của nàng, một tay giữ chặt lấy cằm của nàng "Nói! Cả ngày hôm nay, ngươi ở cùng một chỗ với ai?" Lòng ghen tỵ bị đè nén cả ngày nơi đáy lòng rốt cục cũng không thể kiềm chế mà bộc phá ra.

Khương Đông Ly kinh hoàng trợn tròn đôi mắt hồng thủy nhìn hắn, vẻ mặt ủy khuất, "Ta… Ta hôm nay đều ở cùng một chỗ với An ca ca!"

Nàng thản nhiên trả lời. Trong nhận thức đơn giản của nàng, An ca ca giống như là một ca ca thân thiết, ở cùng một chỗ với hắn, nàng cảm thấy thực an tâm, thật thoải mái, căn bản không hề xét kỹ xem có chỗ nào không ổn.

Đức Tuyển sắc mặt càng khó coi. "Ai cho phép ngươi có thể cùng một chỗ với hắn?" Thanh âm lạnh lẽo của hắn tra hỏi, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị của hắn vững chắc phong kín trên gương mặt nhỏ nhắn của nàng.

Khương Đông Ly căn bản không hiểu hắn đang tức khí chuyện gì, nàng và An ca ca luôn luôn cùng nhau nói chuyện phiếm, cùng nhau đi dạo vườn, cùng ngắm hoa hoặc chơi cờ, có gì không đúng?

"Ta cùng An ca ca từ nhỏ đến lớn đều chơi đùa cùng một chỗ với nhau, A mã và Ngạc nương chưa từng nói không thể!" Nàng ngây thơ hỏi.

Lời này này làm cho lửa giận trong lòng Đức Tuyển càng cháy rực, hắn ghen tị những năm tháng Đức An cùng nàng chung sống, cảm giác buồn bực khi bị gạt bỏ sang một bên bỗng nhiên nổi dậy, khiến hắn không thể khống chế mà gầm nhẹ với nàng: "Không cho phép ngươi và Đức An cùng nhau ở một chỗ, càng không cho phép hắn ôm ngươi, chạm vào ngươi, có nghe hay không?" Trong lời nói vừa có hàm ý chiếm hữu lại vừa nặng nề, ngay cả chính hắn cũng cảm thấy kinh ngạc, nhưng lúc này hắn cũng chẳng rảnh mà xét rõ nguyên nhân.

"Vì sao lại không thể? Chúng ta trước kia cũng thường làm vậy mà!" Khương Đông Ly nghi hoặc hỏi. "An ca ca thương ta, yêu ta, cho nên mới ôm ta, vỗ về ta!"

"Trước kia là trước kia, hiện tại không được như thế!" Đức Tuyển tức giận gầm nhẹ. "Ngươi sẽ trở thành tiểu thϊếp của ta, trừ ta ra, ai cũng không thể chạm vào ngươi, cho dù là Đức An cũng không được!"

"Ta không hiểu…” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Khương Đông Ly nhăn lên một đường dài.

"Ngươi không cần phải hiểu chỉ cần làm theo lời ta!" Đức Tuyển lạnh lùng quát. "Đừng có để cho ta thấy ngươi khiến nam nhân khác chạm vào ngươi, nếu không, ta sẽ nghiêm khắc trừng trị ngươi!"