Chương 18

"Xem ra ngạc nương không dạy ngươi chút hiểu biết về phương diện này." Sắc mặt của Đức Tuyển cười tà. "Chờ đến ngày ngươi trở thành tiểu thϊếp của ta, ngươi sẽ hiểu, tóm lại, chỉ có ta mới có thể đối với ngươi như vậy, thân thể của ngươi cũng chỉ có ta có thể chạm vào, ngươi chỉ cần nhớ rõ điểm này là được."

Nói xong, tay hắn lại không chút khách khí đưa lên trượt vào ngực nàng, chậm rãi vuốt nhẹ.

Gương mặt của Khương Đông Ly thoáng chốc đỏ ửng, hắn… Hắn lại muốn khi dễ nàng. Nàng bắt đầu đẩy Đức Tuyển ra, muốn cho hắn biết nàng không phải có thể tùy tiện bị khi dễ.

Nhưng mà thân hình to lớn của Đức Tuyển vẫn bất động như núi, hắn không chỉ vừa hút vừa mυ"ŧ trên đôi môi nàng, mà bàn tay hắn cũng không chút kiêng nể trên eo nàng, chạy dọc quanh lưng, cuối cùng cư nhiên còn muốn luồn vào tận trong y phục của nàng – A? Kỳ quái, nàng hôm nay sao lại mặc nhiều lớp quần áo như vậy?

Đức Tuyển chợt dừng động tác, đưa mắt nhìn xuống, lúc này mới phát hiện nàng mặc cả áo khoác ngắn và ngoại y mà đi ngủ, bao bọc dày kín chính mình, không hề để lộ một chút da thịt nào.

"Ai cho ngươi mặc ngoại y đi ngủ?" Hắn nheo mắt hỏi không chút vui vẻ, nếu hắn đoán không sai, nàng làm như vậy là muốn đề phòng hắn.

"Ta… Ta…" Khương Đông Ly ấp a ấp úng hồi lâu vẫn nói không nên lời. Nàng sao dám nói cho hắn, nàng cố ý ăn mặc như vậy, ai bảo hắn mỗi đêm đều mò đến phòng của nàng, chỉ thích lột sạch nàng, trên thân thể nàng vừa dày vò lại vừa thiếu kém, hại nàng thân nhiệt lúc nào cũng thật là khó chịu.

Nàng cứ tưởng mình mặc nhiều lớp quần áo, hắn sẽ không thể làm như vậy được nữa. Nhưng Đức Tuyển giễu cợt hừ một tiếng, bàn tay to lớn nắm chặt lấy y phục của nàng, dùng sức xé một cái, ngoại y và cả lý y (*) của nàng đồng loát bị xé đến tận bên hông, lộ ra một tấm vải lụa trơn màu hồng nhạt che trước ngực. (* Áo trong)

"A!" Khương Đông Ly kinh hô, không dám tin, mà trừng to mắt nhìn hắn. "Ngươi… Ngươi phá mất bộ y phục ta thích nhất rồi!" Nàng dẹp miệng lên án.

Đức Tuyển khóe môi nhếch lên, nhướng mày cười tà nói: "Ngươi cho là như vậy có thể đề phòng được ta, ngăn cản ta sao? Ngươi thật sự quá ngây thơ, làm như vậy chỉ thêm lãng phí quần áo yêu thích của ngươi."

Dứt lời, hắn lại vươn tay đến chiếc yếm mỏng đang ngăn cách trước ngực nàng mà nhẹ nhàng chậm rãi vuốt nhè nhẹ, xoa nắn, cuối cùng lại lần tay vào tận bên trong.

Khương Đông Ly cơ hồ đã không thở nổi, toàn thân vừa nóng nực lại vừa khó chịu, rồi lại có cả cảm giác tê dại không quen. Nàng không hiểu cơ thể mình rốt cuộc là đang bị cái gì, bằng không sao lại sinh ra cái cảm nhận kỳ quặc khó có thể hình dung đến thế này?

Nàng bị bệnh phải không? Trong ý thức phập phồng mơ mơ màng màng của Khương Đông Ly hiện lên ý nghĩ này.

Nàng không biết Đức Tuyển cũng đang khó chịu như nàng, hắn quả thực chờ không nổi tới ngày được nạp nàng làm thϊếp, nóng lòng muốn có nàng ngay lập tức!

Hắn không ngờ mình lại say mê nàng đến thế, một tiểu nữ nhân nguyên bản hắn không hề mong muốn lại có thể hấp dẫn hắn một cách mãnh liệt như vậy, khiến hắn mất sạch lý trí mà một bước tiến vào vòng xoáy tìиɧ ɖu͙© quay cuồng.

Hắn đối với nàng tự nhiên nảy sinh ra một du͙© vọиɠ cuồng say vượt xa những gì hắn có thể tưởng tượng, thế giới của hắn mơ hồ bị thay đổi tất cả, khiến hắn hầu như quên hết cái lời nói kia của ông thầy tướng mù, cam đoan gì mà mười năm quy ước, cho dù ông ta có nói trúng thật thì đã sao?

"Đức Tuyển…"

Thanh âm tội nghiệp của Khương Đông Ly khiến Đức Tuyển chú ý trở lại, cũng thức tỉnh lại lý trí của hắn vốn đang bay xa.

"Có chuyện gì sao?" Hắn lạnh lùng hỏi, vì phần thân dưới của hắn đã bắt đầu rục rịch khiến hắn cảm thấy vô cùng buồn bực, hơn nữa trong đầu hắn cứ lặp đi lặp lại ý niệm đầu hàng với du͙© vọиɠ làm cho hắn thêm phần nóng nảy.

"Tay ngươi có thể đừng nắm của ta… của ta… nữa hay không." Hai gò má Khương Đông Ly đỏ hồng như lửa, không ngừng thở gấp, thì thầm lắp bắp trong miệng, muốn nói cho hết câu, nhưng sao mà lại không nói nên lời, bởi vì cái đó thật sự xấu hổ muốn chết!

Đức Tuyển chỉ nhếch môi cười nhẹ mấy tiếng khàn khàn một cách đầy thô lỗ, tay hắn vẫn còn ở bên trong cái yếm của nàng, hơn nữa ý chí của hắn dường như lại càng mạnh mẽ nổi lên. Trời ạ! Hắn giống như là một tiểu tử lần đầu biết yêu, hắn hận không thể vứt bỏ tất cả những lo lắng băn khoăn, ngay lập tức chiếm giữ lấy nàng!

Rốt cuộc nơi nào trong đầu hắn lại trở nên kì lạ như thế, vì sao mà tất cả mọi chuyện đều phát triển càng lúc càng lệch hướng khỏi những kế hoạch ban đầu? Trong lòng hắn đột nhiên dâng lên một cảm giác bất lực, sợ hãi, không thể khống chế nổi bản thân.

Không! Hắn không thể để ình lại thêm một lần mất khống chế! Nàng đối hắn mà nói, chỉ là một tiểu thϊếp có cũng được mà không có cũng được, muốn có nàng, đều chỉ là vì muốn chứng minh lời tiên đoán của lão thầy tướng già kia là sai lầm, cho dù nàng có trở thành người của hắn, nàng vĩnh viễn cũng không thể là thê tử của hắn, không thể là thiếu phúc tấn của Đa La Duệ vương phủ!

Tuy nhắc nhở bản thân như vậy, nhưng bàn tay của Đức Tuyển cứ ở trên bộ ngực tròn trĩnh của nàng lưu luyến không rời, hơn nữa thấy nàng đối với mấy chuyện sắc dục xa lạ bất ngờ đều không biết phải làm sao, lộ ra gương mặt kiều diễm yếu đuối kia càng làm cho huyết mạch của hắn như vỡ tung, chút tự chủ cơ hồ cũng chẳng sót lại tí gì.

"Ngươi lại dùng cái ánh mắt này nhìn ta, ta không chắc là ta có thể đảm bảo được bản thân nhẫn nhịn cho đến ngày nạp ngươi làm thϊếp đâu!" Hắn cảnh cáo nàng, giọng của hắn đã khàn đi trong lửa mê tình.