Chương 7

Dận Kỳ bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài một hơi, lên tiếng phản đối, “Nếu đã không tin thì ngươi không cần để tâm như thế, dường như ngươi thật sự có thù oán với tên thầy bói kia, còn muốn dỡ cả sạp của người ta, gϊếŧ cả mạng già của lão…” Nói tới đây, trong đầu hắn đột nhiên lóe sáng, Dận Kỳ tỉnh ngộ, trên mặt hắn xuất hiện một nụ cười châm biếm khıêυ khí©h.

“Có phải là ngươi sợ những lời thẳng thắn thật lòng của thầy tướng số kia đã thật nói trúng hết?”

“Ngươi câm miệng lại cho ta.” Đức Tuyển tức giận cắt ngang lời hắn, “Ngươi nghĩ rằng ta thật sự phải lấy tiểu khất nhi vừa thối vừa bẩn kia làm thê tử sao? Thật vớ vẩn.”

“Tại sao lại như thế?” Dận Kỳ liều lĩnh cãi lại, “Sự thật đã trước mắt rồi, ngươi đã cưới nàng làm vợ. Hơn nữa cũng chứng thật nàng chính là người đã cứu lại cái mạng nhỏ của ngươi, bằng không tại sao Uyển Thanh cách cách lại không phải là cô dâu xung hỷ của ngươi…”

“Đủ rồi!” Đức Tuyển không kiên nhẫn cau mày nhăn nhó, hắn đã dồn nén nộ khí đến nỗi sắp bùng ra rồi, “Nàng ta chỉ mới bước chân vào Đa La Duệ vương phủ, ta còn chưa chính thức bái đường với nàng, vẫn chưa thể coi nàng ấy là thê tử của ta…” Nói đến đây, đột nhiên khóe miệng hắn nở ra một nụ cười quỷ quái, mới nói tiếp, “Cho dù ta thật sự cưới nàng thì cũng chưa chắc đã phải là thê tử của ta, ta thật muốn xem lúc đó tên thầy tướng số kia giải thích thế nào. Hắn còn dám nói trừ bỏ nàng, ta nhất định không cưới bất kì ai khác.”

“Ai nha nha, nhìn ngươi xem, đúng là hội đủ tư thù với tức giận, nhưng ta mong ngươi đừng vì chuyện này mà đối xử khắt khe với nha đầu Đông Ly kia.” Dận Kỳ nhìn nụ cười tà ác của hắn không kềm được phải lập tức khuyên nhủ.

Đức Tuyển hừ lạnh một tiếng, “Ai bảo nàng ta không biết trời cao đất dày, một tiểu nha đầu xấu xí mà cũng muốn bay lên cành cao làm phượng hoàng sao.”

Dận Kỳ bị vẻ cực đoan của hắn đánh bại, chỉ đành xoa xoa trán đau đầu, “Người ta rõ ràng là thân bất do kỷ, không cha không mẹ, nên mới rơi vào kết cục làm cô dâu xung hỷ, ngươi nghĩ gả cho ngươi có được ưu đãi sung sướиɠ gì sao? Nếu ngươi thật sự chết đi, thì nàng phải thủ tiết cả đời nha. Ngươi không biết cảm kích người ta, trái lại xem nàng như cừu nhân.”

“Ngươi nói có đủ chưa hả?” Đức Tuyển nheo hai mắt, hung hăng nhìn chằm chằm vào hắn, “Ngươi với nàng ta không hề quen biết, sao lại giúp nàng nói nhiều lời tốt đẹp như thế, kỳ lạ quá nha.” Hắn hạ giọng lẩm bẩm, trong lời nói ẩn chứa ác ý.

“Chuyện này… A…” Dận Kỳ nhất thời nói lắp bắp, không chịu nổi cái nhìn sắc bén của Đức Tuyển, rốt cuộc phải cung khai, “Ta… thấy ngươi để ý đến chuyện này như vậy nên đã chạy đi nhìn thử Khương Đông Ly một cái để xem bộ dạng nàng khó coi cỡ nào, ngươi đoán thử kết quả ra sao?” Hắn ngược lại hỏi dồn.

Đức Tuyển đáp trả bằng một ánh mắt hung hãn tàn ác.

Dận Kỳ sờ sờ mũi, hắn thân làm hoàng huynh mà trước mặt tên kia lại phải cẩn trọng lời ăn tiếng nói, “Cô dâu xung hỷ mà ngươi chán ghét đến cực điểm sớm trỗ mã thành một mỹ nữ tú lệ tao nhã, diễm lệ như hoa như nguyệt. Đôi mắt sáng long lanh tựa sao trời, hai gò má ửng hồng e lệ, cười lên một cái có thể lộ ra hai đồng tiền xinh xắn, bộ dáng thập phần mỹ miều, có thể gọi là tuyệt sắc giai nhân.”

Dận Kỳ càng nói càng say mê, dường như tiểu mỹ nhân thật sự đang đứng trước mặt hắn.

“Người ta sớm đã không còn là tiểu nha đầu chốc ghẻ hôi bẩn như miệng ngươi hay nói đâu, mái tóc nàng đen bóng suông mượt dài óng ả như tơ tằm thượng hạng. Bệnh chốc đầu gì đó tám năm qua đã tiêu biến không còn bóng dáng.”

Đức Tuyển căn bản vẫn thờ ơ, liếc nhìn Dận Kỳ một cái, lạnh lùng nói, “Ta không tin nàng đã biến thành một tiểu mỹ nhân.”

“Ngươi nói lời này hoàn toàn không đúng rồi.” Dận Kỳ không phục cãi lại, “Ý của ngươi nói là mắt ta có vấn đề sao? Ngươi không tự ngẫm lại đã bao lâu ngươi không thấy nàng, chín năm đúng không? Người ta nói nữ nhân mười tám tức khắc sẽ biến thành mỹ nữ, không gì là không có khả năng.”

“Bộ dạng nàng ta xấu hay đẹp cũng không quan trọng.” Đức Tuyển nhún nhún vai, khóe môi gợi lên một nụ cười quỷ dị, “Ta dự định sẽ giữ nàng ấy ở bên cạnh, làm cho tên thầy tướng số mù kia biết rằng, cho dù nàng ở bên cạnh ta cả đời, cũng tuyệt đối không bao giờ trở thành phúc tấn, càng không thể là nữ nhân duy nhất trong cuộc đời của ta.”Nhìn thấy tên bạn thân gương mặt âm trầm tươi cười, Dận Kỳ càng lúc càng đau đầu, nghĩ tới Đông Ly, một tiểu mỹ nhân thanh tú xinh đẹp như vậy không biết sẽ bị hắn lăng nhục như thế nào, thật sự làm người khác nghĩ cũng thấy đau lòng.

Hắn cau mày mở miệng hỏi, “Ngươi tính đối đãi với Đông Ly như thế nào? Ta không hi vọng ngươi sẽ tổn hại đến nàng, nàng là vô tội.”

“Sao vậy hả?” Đức Tuyển nhướng mày, nở nụ cười mỉa mai, “Dường như ngươi rất quan tâm đến nha đầu kia đó nha”

Dận Kỳ nghe thế, mặt mày đỏ ửng, ngượng ngùng giải thích, “Kì thật ta thấy nàng không chỉ một lần, còn cùng nàng trò chuyện với nhau thật vui vẻ, tính tình của nàng khờ dại lại lương thiện, làm cho người ta không thể không lập tức yêu thích nàng….” Nói tới đấy, hắn đột nhiên nghiêm mặt, “Nhưng ngươi đừng vì lời ước hẹn mười năm của tên thầy bói nhàm chán kia, mà đem toàn bộ nộ khí trút lên người Đông Ly, ta không hi vọng ngươi ức hϊếp bắt nạt nàng.”

Đức Tuyển trong chớp mắt giận đến tái mặt, “Chuyện của ta với nàng không ai có thể nhúng tay vào, ta muốn đối với nàng thế nào là chuyện riêng của ta, cho dù ngươi là bằng hữu tốt cũng không thể có ý kiến.” Thanh âm của hắn lãnh băng đến cực điểm.

Không biết vì cái gì, trong lòng hắn đột nhiên có chút tức giận, tại sao mọi người bên cạnh hắn đều nói thay cho nàng, đều bị nàng mê hoặc? A mã, ngạc nương, Đức An, còn có cả nhóm nô bộc trong Đa La Duệ vương phủ tất cả đều đối với nàng yêu thương hết mực, xem như trân bảo nâng niu quý trọng.

Những năm gần đây mặc dù hắn rất ít hồi phủ, nhưng không phải mọi chuyện trong phủ hắn đều ngây ngốc, nha đầu kia đã sớm thu phục tâm của những người từ trên đến dưới trong vương phủ, hiện tại đến cả Dận Kỳ cũng gạt hắn đi gặp nha đầu kia vài lần.

Hừ, hắn thật muốn nhìn thử nàng ta có phải đẹp như lời mọi người ca tụng, cho dù là như thế thì kế hoạch của hắn cũng không thay đổi, hắn tuyệt đối không để tên thầy bói mù kia xem hắn là một chuyện cười.

Dận Kỳ nhìn sắc mặt hắn âm u lạnh lẽo, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu thở dài. Hắn biết rõ tính tình của người bạn chí thân này, Đức Tuyển một khi đã quyết định việc gì rồi thì không ai có thể ngăn cản được hắn, cho dù là hoàng a mã đi nữa. Nhưng đáng thương nhất vẫn là nha đầu Đông Ly kia, chỉ một lần đơn thuần trò chuyện với tên thầy bói kia mà nàng đã bị lôi vào vòng hỗn loạn, lấy cá tính Đức Tuyển mà nói chắc chắn sẽ không để nàng sống yên vui.

Nghĩ tới bộ dáng động lòng người của Đông Ly ngày đó, vì nàng mà trái tim hắn không ngừng rung động, nàng đơn thuần như vậy, thiện lương như vậy thì làm sao chịu được sự đối đãi vô tình của Đức Tuyển đây?

----------------------------------

Thời gian thấm thoắt trôi đi, Đông Ly ở Đa La Duệ vương phủ đã đến tuổi cập kê, năm nàng mười bảy tuổi trổ mã cực kì xinh đẹp, căn bệnh chốc đầu kia đã sớm tiêu tán không dấu vết, mái tóc dài bóng mượt đã thế chỗ hoàn toàn.

Ngày hôm đó, gió xuân nắng ấm, người người ôn hòa, Đa La Duệ vương phủ ngợp trời oanh hót yến lượn, tiếng chim líu lo, không khí thoang thoảng hương thơm hoa lá.

Khương Đông Ly mới sáng sớm đã đứng tựa cửa phơi nắng trong bộ đồ ngủ mỏng manh, hai gò má trơn láng hồng mịn dưới ánh nắng mặt trời, vẻ đẹp của nàng dường như còn rực rỡ hơn cả nắng xuân mơn mởn.

Nha hoàn Tình nhi sau khi hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu, liền đi ra bếp dọn đồ ăn sáng, Khương Đông Ly nhìn thấy cảnh xuân trong vườn sáng rực, nhịn không được liền nhẹ nhàng bước ra ngoài, dựa vào cửa sổ ngóng trông.

Tình nhi quay lại phòng, nhìn nàng cười khanh khách, “Cách cách, nhị bối lặc đã đến, ngài nói muốn cùng cách cách đến hoa viên dạo chơi, hiện tại đang ngồi đợi ở phòng khách.”

Khương Đông Ly nghe thấy, liền quay đầu hân hoan, “An ca ca với ta quả là tâm linh tương thông mà, ta cũng vừa có ý định này.” Nói xong lập tức trở lại khuê phòng, thay ra bộ đồ ngủ mỏng manh, “Tình nhi, mau giúp ta chuẩn bị, ta thật nôn nóng muốn đi ra hoa viên, không biết bạch liên đã nở hoa rồi chưa nhỉ?” (Vivi: theo sự hiểu biết nhỏ nhoi của ta thì bạch liên hình như là sen trắng ạ)

Tình nhi mỉm cười nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng vì hưng phấn. Nàng đã hầu hạ cách cách được hơn năm năm, mắt nhìn cách cách trổ mã ngày càng xinh đẹp, tính tình khờ dại lại hiền lành, nàng thật không hiểu vì sao đại bối lặc vẫn chậm chạp không chịu chính thức cùng cách cách làm một đôi vợ chồng ân ái hạnh phúc.

Tình nhi một bên tiếc nuối trong lòng, một mặt giúp Đông Ly búi lại mớ tóc, gắn lên một chiếc trâm phượng hoàng có đính ngọc trai. Tiếp theo giúp nàng mặc vào một chiếc áo tơ tằm xanh nhạt mềm mại, dưới gấu váy còn đính vài con bươm bướm hồng cánh sen phấp phới. Sau khi xong việc, nàng mới lặng lẽ ngắm nhìn toàn thân Đông Ly.