Chương 8

Tình nhi nhịn không được bật lên khen một câu, “Cách cách, người thật sự rất đẹp a!”

Khương Đông Ly cười ngọt ngào nói, “Biết ngươi khéo tay rồi, đừng đứng đó mà tán dương ta nữa, mau theo ta đi tìm An ca ca đi.” Dứt lời nàng nhanh chân chạy ra khỏi phòng hướng đến đại sảnh.

“An ca ca.” Nàng cất giọng gọi to nhưng âm điệu vẫn nhẹ nhàng.

An bối lặc đang ngồi trên chiếc ghế gỗ tử đàn quý giá, nghe thấy thanh âm của nàng vội vàng đứng dậy đón chào.

Hắn giữ chặt bàn tay nhỏ bé của Đông Ly, từ đầu tới đuôi ngắm nhìn nàng kĩ lưỡng, trong ánh mắt toát lên một tia say mê đắm đuối, yêu thương đến mê muội.

Một nữ tử như hoa như ngọc động lòng người như vậy sớm đã trở thành thê tử của đại ca, nhưng mà đại ca lại không biết quý trọng, bỏ nàng một bên cực kì lạnh nhạt, chậm chạp không chịu cho nàng một danh phận chính thức. Mà hắn chỉ có thể ở bên nhìn người ấy mà thở dài, tình yêu sâu sắc đành chôn chặt sâu kín trong đáy lòng.

Đức An không nói gì, trong lòng phiền muộn than vãn, sau một hồi lâu mới gượng gạo mỉm cười, dắt tay Đông Ly từ từ bước ra hoa viên dạo mát.

“Đi, chúng ta mau ra phía sau Uyển hoa viên chơi đi, nơi đó có lẽ cảnh vật là đẹp nhất.” Đức An mỉm cười nói.

Hắn muốn nắm chặt tay nàng thêm được khắc nào thì hay khắc đó, bởi vì không lâu nữa trong tương lai, nàng sẽ trở thành thê tử chính thức của đại ca.

Khương Đông Ly hớn hở gật gật đầu, nàng đối với Đức An là toàn tâm tin cậy, hắn luôn ở bên cẩn thận bảo hộ nàng, chiếu cố nàng, dần dà nàng tự lúc nào đã hình thành thói quen ỷ lại vào hắn.

Hai người bước ra phía sau Uyển hoa viên, trước mặt là một cái đình nhỏ nằm giữa chiếc hồ trong suốt đến đáy, rêu xanh mọc từng đám, hai bên bờ là hàng dương hàng liễu xanh tốt mơn mởn vừa đâm chồi. Nhìn thẳng về phía trước, trăm ngàn loại hoa cùng nhau bung nở, có loại nhìn sơ đã biết tên, có loại quý hiếm không đoán nổi, tất cả tạo nên một cảnh xuân diễm lệ thoát tục.

Khương Đông Ly trầm trồ tán thưởng, cảnh đẹp này từ cửa sổ khuê phòng đã nhìn thấy, nhưng ngắm mãi bao nhiêu lần vẫn không thấy chán.

Tiếp tục đi về phía trước, một ngọn núi nhỏ xanh biếc đứng sừng sững bên trái, đi theo con đường đầy hoa, chỉ thấy một dòng nước xanh trong vắt nhìn thấy đáy quanh co giữa cây cối và khe đá, mặt nước còn có những cánh đào phớt hồng lững lờ trôi dọc theo dòng chảy.

Cảnh đẹp say lòng người. Đông Ly hăng hái chạy dọc theo đường rìa hồ, nàng nhận thấy những đóa bạch liên nổi bềnh bồng trên mặt nước, những mảng lá xanh mướt to rộng như làm nền tô bật lên sự trắng bạch thanh khiết của hoa sen.

“An ca ca, huynh xem bạch liên đã nở rồi kìa.” Nàng vui sướиɠ reo lên.

Đôi mắt Đức An trìu mến ngắm nhìn nụ cười ngọt ngào của nàng. Hoa viên của Đa La Duệ vương phủ cho dù có rộng lớn, mây trời núi nước cho dù có rực rỡ cũng vẫn không bằng được con người thanh tú diễm lệ đang đứng nơi đây. Quan trọng nhất là khi nàng vui lại càng xinh đẹp không bút mực nào tả xiết.

Đang lúc hai người cao hứng du thưởng thì bỗng có một tên gia phó chạy hồng hộc đến quỳ xuống bẩm báo, “An bối lặc, Vương gia có chuyện tìm người thương lượng, hiện đang ở đại sảnh chờ người.”

Đức An nhíu mày mất hứng, tuy rằng luyến tiếc không muốn rời bỏ Đông Ly lúc này, nhưng lệnh A mã không thể không theo, “Ngươi lui xuống trước đi, ta lập tức theo sau.”

Gia phó lập tức lĩnh mệnh lui ra.

Đức An quay qua nhìn Đông Ly ôn nhu căn dặn, “Ly nhi, trước tiên muội cứ ở nơi này thưởng ngoạn, ta đến gặp A mã bàn công việc một chút.”

Đông Ly chăm chú ngắm nhìn bạch liên, đầu không ngoảnh lại liền đáp, “An ca ca, huynh vội thì cứ đi trước, muội ở lại một mình không sao đâu.”

Đức An mỉm cười lắc đầu, xem ra mị lực của sứ giả hộ hoa này không thể thắng nổi mấy đóa bạch liên kia. (Vivi: sứ giả hộ hoa ở đây có lẽ là người bảo hộ đóa hoa xinh đẹp Đông Ly, ý Đức An là ám chỉ hắn)

Lưu luyến liếc nhìn nàng thêm vài cái, hắn mới đành lòng cất bước ra đi, từ từ rời khỏi hoa viên mà tiến đến đại sảnh.Khương Đông Ly đi dọc theo bờ hồ, đi vài bước rồi dừng lại đứng lặng im một hồi thật lâu, vẻ mặt đam mê đắm chìm trong mùi thoang thoảng thơm ngát của từng bông bạch liên tinh khiết, hoa và người hòa lẫn tôn thêm vẻ đẹp lẫn nhau, hai gò má nàng càng hồng lên rực rỡ một nét mỹ lệ tinh khôi, xinh đẹp không gì sánh được. Nàng mê muội với cảnh đẹp trước mắt, hoàn toàn không phát hiện được từ phía ngôi đình nhỏ trên cao có một thân ảnh anh tuấn đang đứng phiêu diêu, hai con ngươi đen bóng từ đôi mắt hắn dán chặt vào thân hình tuyệt mỹ cùng dung nhan diễm lệ của nàng.

Bởi quá yêu hoa sen, nàng không nhịn được mà nhoài người về phía trước, nửa thân dưới đứng tựa vào thành hồ, cố vươn tay ra thật xa để hái được đóa bạch liên nở rộ đẹp nhất.

Mắt cứ nhìn đắm đuối hướng về bông sen trắng cao nhất giữa hồ, đột nhiên thân hình lảo đảo mất trọng tâm, chúi nhũi muốn rơi xuống hồ. Nhận thức được tình trạng nguy kịch của mình, nàng hô lớn cầu cứu một tiếng, sợ hãi tới mức mắt nhanh chóng nhắm tít lại.

Trong phút chốc bỗng nhiên một thân ảnh lao vυ"t đến bên bờ hồ, vòng tay vươn dài ra ôm chặt lấy chiếc eo thon gọn của Đông Ly, đem nàng từ vị trí còn cách mặt nước không xa đứng vững lại dưới đất.

Khương Đông Ly sợ tới mức túm chặt lấy quần áo đối phương, khuôn mặt nhỏ nhắn dụi đầu vào l*иg ngực to rắn cứng cáp, hai hàng lông mi rậm run rẩy nhíu nhíu không ngừng, toàn thân bủn rủn vô lực, nàng bị chuyện vừa xảy ra đe dọa sợ hãi hoảng hốt.

Đức Tuyển nhìn người con gái xinh đẹp trong lòng mình, hắn đã quan sát nàng rất lâu rồi, từ xa xa thân ảnh nàng lả lướt mỏng manh, không ngờ đến gần càng thêm phần choáng ngợp, nàng đúng là một mỹ nữ tuyệt sắc vô song, tú diễm e lệ.

Hắn kiềm không được liền đưa tay nâng nhẹ cằm nàng, làn nước lấp lánh chiếu vào khuôn mặt trắng hồng bạch ngọc, càng tô điểm cho làn da lộng lẫy trắng ngời như một đóa hoa rực rỡ đang thời nở rộ, đôi môi đỏ mềm như cánh hoa e ấp khiến hai tròng mắt của hắn không thể rời đi.

Trong lòng hắn phảng phất một sự khoái hoạt vui vẻ, cánh bướm mảnh mai yếu ớt trong lòng hắn chớp chớp đôi mi liễu chầm chầm hé mở, đôi mắt trong suốt tinh khiết kia thoáng cái đã hớp lấy hồn hắn, trái tim lạc mất lối xưa, ngực như có từng sóng triều xô đập dữ dội.

Đôi mắt ngấn nước của Đông Ly ngước nhìn hắn, tò mò lên tiếng hỏi, “Ngươi là ai? Tại sao đến giờ ta chưa từng thấy qua ngươi?”

Tâm tính nàng vốn dĩ đơn thuần khờ dại, cũng không biết đề phòng người khác, nam tử trước mắt xuất ra một phong thái và khí chất cao quý trầm tĩnh, nàng tự dưng nảy sinh hảo cảm, không một chút lo lắng bất an.

Đức Tuyển mê muội ngắm nhìn gương mặt nhỏ nhắn mỹ miều của nàng, kiềm lòng không được thì thào khẽ một câu, “Sóng mắt lắng trong, mày cong lá liễu”. (Ánh mắt trong veo như nước, lông mày cong đẹp uốn lượn.)

Hắn chăm chú nhìn nàng nhưng cũng không làm nàng cảm thấy sợ hãi, chỉ khẽ cau mày, “Ngươi sao vậy? Trên mặt ta có dính gì sao?”

Khương Đông Ly khó hiểu hỏi, giơ tay lau lau tìm tìm trên khuôn mặt tinh khôi.

Phản ứng của nàng khiến Đức Tuyển hơi sửng sốt một chút, tự dưng bật ra một tràng cười thoải mái.

Tiểu mỹ nhân trước mắt này thật là thú vị a.

Tiểu thư khuê các bình thường vừa thấy hắn, ai cũng đỏ bừng mặt giả bộ mất tự nhiên rồi quay người sang hướng khác, tận lực bảo trì một khoảng cách với hắn, ít có nữ nhân nào như nàng đối mặt với dung nhan tuấn mỹ của hắn mà không xao động, lại còn hỏi hắn có phải đang có vấn đề không.

“Mặt của nàng thật sự rất sạch, không có dính gì cả.” Đức Tuyển đáp.

Đông Ly nghiêng nghiêng đầu, đôi mắt mở tròn xoe lại hỏi, “Thế thì vì sao ngươi cứ nhìn chằm chằm vào ta?” Nàng hỏi không có chút xảo quyệt nào, vẫn hồn nhiên không nhận ra mình đang nằm trong vòng tay một nam tử xa lạ.

Đối với câu hỏi trực tiếp của nàng, lần nữa Đức Tuyển lại ngẩn người, lập tức cười sang sảng.

Tiểu cô nương này tâm tính đơn thuần lại thẳng thắn, không lẽ nàng lại là một nha đầu ngốc chậm hiểu sao? Hắn đối với nàng dâng lên một chút hứng thú, trong lòng càng muốn tìm hiểu ngoài dung mạo xinh đẹp thì nàng còn có cái gì khiến người khác phải hấp dẫn ngoài du͙© vọиɠ với sắc đẹp kia.

“Không ai nói cho nàng biết rằng nàng rất xinh đẹp sao?” Đức Tuyển mỉm cười, đôi mắt đen láy không chớp chằm chằm quan sát thái độ của nàng, “Bởi vì nàng rất đẹp cho nên ta mới nhìn chăm chú như thế.”

Theo lý thuyết thì bất kì nữ tử nào nghe lời này đều cúi đầu bẽn lẽn e thẹn, nhưng bất ngờ thay nàng lại vui vẻ tươi cười, gương mặt lộ ra một đôi má lúm đồng tiền thanh tú, vô cùng thuần khiết ngây thơ.

Nàng nhìn nhìn Đức Tuyển, sau đó mới ngây ngốc trả lời, “An ca ca cũng từng nói như vậy với ta, nhưng ta thực sự không hiểu lắm, ta cũng giống bao người khác, cũng có một đôi mắt, một cái mũi, một cái miệng, không có gì bất đồng nha…”

Nói tới đây nàng bỗng tạm dừng, chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt mỹ quan tuấn ngọc của Đức Tuyển, hồi sau mới giật mình nói tiếp, “Ta rốt cuộc cũng hiểu được ý tứ của An ca ca, diện mạo của ngươi so với người khác mặc dù không có gì bất đồng, nhưng tổng quan lại đẹp hơn rất nhiều…”

Đức Tuyển nghe vậy vô cùng bất ngờ, nhịn không được bật lên một tràng cười lớn, vang dội khắp nơi.

Nàng ngơ ngác nhìn hắn một hồi lâu, chợt nhớ tới một việc, nàng vội vàng đẩy hắn ra, rời khỏi l*иg ngực kia, “Ngươi còn chưa nói cho ta biết ngươi là ai, ngươi có phải là bằng hữu của An ca ca không?”

An ca ca?

Từ nãy đến giờ, hắn không ngừng nghe nàng lặp lại ba từ này, ánh mắt nàng hoàn toàn tin cậy, trong giọng nói lại có phần thân mật, rốt cuộc vị An ca ca này là ai? Đức Tuyển vô tình nhíu mày, trong lòng chợt có một niềm xót xa, không phải hắn đang ghen tị với vị An ca ca này đó chứ?

“An ca ca là ai? Hắn là như thế nào với nàng?” Hắn nhịn không được bật hỏi, vẻ mặt hơi khó chịu, đôi mắt đen láy nheo nheo lại.