Chương 2: Bộ tộc sói đen

Ba con sói đen có hình thể đồ sộ như những ngọn núi nhỏ. Chúng giẫm vào đống tuyết, đống tuyết lún như thể chúng đang nằm rạp trong tuyết cậy.

"Diệu, ngươi tìm thấy Nguyên rồi sao?" Trời lạnh đến mức nói chuyện cũng phả khói.

"Ừm."

Dáng vóc của Diệu còn to hơn ba con sói đen trước mặt, sắp to bằng một con hổ thành niên. Lúc này, lớp lông của hắn phủ tuyết dày, có thể thấy hắn đã ở ngoài lâu thế nào.

Thấy sói con không nhúc nhích, đôi mắt xám của Diệu lóe lên vẻ lo lắng.

"Ú?" A Nguyên?

"A..." Con sói đen có đôi tai trắng cẩn thận lấy vuốt lay thử bé sói trắng mà mình đang ngậm trong miệng: "Không nhúc nhích!"

"!!!"

Mặt Diệu tái đi, vội sải chân chạy vào trong hang núi.

Ba con sói phía sau vội đuổi theo.

Bông tuyết bay múa trên vuốt, lớp tuyết trên lông sói cũng bị gió thổi tan, tiếng chạy vụt như xé gió, làm rung động cả lớp tuyết trên tàng cây, cũng khiến cho đam sói núi đã lo lắng cả một ngày một đêm thót tim.

Thấy tuyết đọng cao, sói đen thoắt dừng rồi lao qua sườn sườn núi, nhảy vọt vào cửa hang.

Mùi máu tươi xộc vào mặt, Diệu ung dung điểm qua số lượng sói, sau đó đặt con sói trắng nằm xuống ngay ổ nhỏ được dọn sẵn bên đống lửa, còn mình thì tựa ngay cạnh dưới mấy chục cặp mắt ngạc nhiên của bầy sói.

"Diệu đã về!"

"Tìm được Nguyên rồi!"

Trong hang núi bắt đầu có tiếng xôn xao cực kỳ đè nén sự kích động.

Diệu phủi cẳng chân sói trắng, nhanh chóng liếʍ lớp tuyết trên lông cậu. Bên ngọn lửa ấm, bé sói con không hề nhúc nhích, chỉ phập phù thở khẽ.

Bầy sói ban nãy còn kích động bấy giờ mới chú ý thấy tình hình của sói trắng nên nhao nhao im lặng.

Lại có tiếng động, ba con sói đen cũng đã vào hang. Chúng vẩy lông trên người, nằm đại xuống, cũng nhìn chăm chăm chú sói trắng nằm ngay trong lòng Diệu như những con sói lớn khách.

Hai ngày trước, bộ tộc móng đen phát động tất cả chiến sĩ thú nhân đến tập kích họ.

Trận chiến kéo dài suốt một đêm.

Mặc dù họ giành chiến thắng nhưng phần lớn thú nhân trong tộc đều bị thương, hơn nữa còn bị bộ tộc móng đen đáng chết kia trộm mất Nguyên.

Nguyên là một bé sói còn non mà lại phải vùi mình trong trời tuyết lớn lâu như vậy...

Thấy cậu không hề nhúc nhích, chúng sói nhao nhao vùi đầu dưới lớp lông của mình, run cả đuôi.

Họ không dám tưởng tượng thêm.

Cho dù trên người có đẫm máu vì bị thương cũng không khiến họ bất an như vậy.

Diệu còn không ngừng cọ mũi vào lòng Bạch Nguyên.

Hắn muốn đẩy Bạch Nguyên đến gần đám lửa hơn nhưng lại sợ cậu bị cháu lông, thế là đành dùng chi trước chắn trước sói trắng, không quan tâm rằng lông mình cũng cháy.

Bầu không khí trở nên cực kỳ sốt ruột.

Sói đen tên Thụ lo lắng đi qua đi lại, đến trước mặt con sói trắng có đuôi đen: "Thảo, ngươi mau cứu Nguyên đi!"

Ở Đại lục Đại Hoang, mỗi tộc thú nhân sẽ đưa con thú màu trắng thuần lên làm tư tế các đời.

Tư tế đời trước đã qua đời mấy năm trước, trong tộc chỉ còn Thảo là con sói có phần trắng nhiều nhất sau Nguyên.

Tư tế tiến nhiệm lo bộ tộc mình không tìm được sói trắng làm tư tế nên cho Thảo theo mình học tập. Nhưng hiển nhiên, Thảo thật sự không hợp để trở thành tư tế, vì hắn có học mười năm cũng không thành tài được.

Hắn chỉ có thể khám những bệnh từng học qua, dùng những thuốc từng đọc thấy, nhưng chủ yếu là dùng cho vết thương ngoài da thôi.

Hắn chưa bao giờ gặp phải tình huống như Bạch Nguyên cả.

Thảo đỏ mắt, thõng tai mà thấp giọng "ngao" một tiếng.

Hắn không biết làm gì cả, hắn chỉ biết giã thuốc bôi lên vết thương.

Chúng sói nghe cả hai nói chuyện cũng chỉ biết nhao nhao cúi đầu.

Khi Nguyên ra đời, cha cậu nghe tin dữ rằng phụ thân cậu đã qua đời nên sinh Nguyên xong cũng mất.

Nguyên là một con sói trắng, nhưng sức khỏe luôn kém.

Trong bộ tộc, số lượng thú nhân sói ngày càng ít, gần mười năm lịch Đại Hoang rồi không có sói con. Hiện giờ, mỗi thú nhân sói sinh ra đều đáng quý, huống chi là sói trắng có thể trở thành tư tế.

Bộ lạc sói đen chất phác và đoàn kết tin rằng chỉ cần có sói trắng thì bọn họ sẽ vượt qua khổ.

Nhưng giờ đây, sói trắng lại sắp đi...

"Ú..."

"U..."

"À ú..."