Chương 33: Nguyên đàn cá lớn

Những con sói khác xoắn dây, Bạch Nguyên và Diệu phối hợp làm xiên bắt cá.

Cuối cùng làm ra được tổng cộng năm cái.

Chờ đến khi làm xong rồi, Bạch Nguyên dừng động tác lắc lắc cổ tay của mình.

Cậu nhìn vào móng vuốt của Diệu, vẫn bóng loáng như cũ.

Vua sói không hổ là vua sói.

Dây xoắn xong rồi được lắp vào ngay tắp lự, nhân lúc trời chưa tối mọi người cùng làm ra được cần câu cá.

Như vậy, tiêu tốn tổng cộng thời gian ba ngày, mỗi người đều có một cái cần câu, ngoài ra còn làm ra thêm được không ít thứ.

Trước khi ngủ, Bạch Nguyên ngồi ngay ngắn bên cạnh đống lửa, dạy mọi người cách thức và nguyên lý câu cá.

Nhưng cho dù có tốt đến đâu thì cũng chỉ là lý luận suông.

Nói cho cùng thì cậu cũng chỉ mới thực sự câu cá một lần, cuối cùng lúc quăng mồi còn quăng lên tận trên cây.

Cũng may là câu cá trên băng không cần phải quăng mồi nên Bạch Nguyên không cần phải lo lắng về phương diện này.

Giảng giải các nguyên lý xong, Bạch Nguyên nghĩ một lát rồi đột nhiên vỗ trán cái bộp.

Diệu nhẹ nhàng cắn lấy tay cậu: “Đau.”

Bạch Nguyên xoay người lại ôm lấy cổ của Diệu: “Tôi quên mất một thứ cực kỳ quan trọng rồi.”

“Cái gì?”

“Phao, chính là cái được buộc vào sợi dây, nếu cá dưới nước cắn mồi phao sẽ chuyển động.”

Diệu: “Ngày mai thử trước xem.”

Bạch Nguyên do dự: “Lỡ đâu không thành công...”

Diệu dùng chóp mũi khẽ chạm lên cái mặt mềm mại của chú sói trắng nhỏ: “Không sợ, cứ xem như là đang chơi đùa thôi.”

Mọi người ai cũng làm chuyện này với thái độ nghiêm túc.

Nhưng phần lớn sói đen đều có tâm thái vui đùa. Nói cho cùng thì Bạch Nguyên cũng là con non, mùa đông không có gì vui, bọn họ chỉ đang chơi với con non mà thôi.

Vẫn là câu nói kia, có thể câu được là quá tốt rồi, dù chỉ được một con mọi người cũng sẽ rất vui vẻ. Nếu không câu được thì bọn họ lén Bạch Nguyên dùng móng vuốt vớt lên một con cũng được.

Không thể làm con non tổn thương được.

Diệu rũ mắt: “Ngủ.”

Bạch Nguyên áp dòng suy nghĩ miên man dưới đáy lòng xuống, rúc trong lòng ngực Diệu ngủ thϊếp đi.

*

Trời đổ tuyết suốt một đêm, ngày hôm sau khi mặt trời lên, lại là một ngày thời tiết rất tốt.

Dựa trên yêu cầu của Bạch Nguyên yêu cầu, Thụ tìm một miếng thịt thật nhỏ đặt lên trên đống lửa, sau đó cắt ra thành từng miếng to cỡ đầu ngón út.

Bé xíu như vậy, móng vuốt của sói còn to hơn nhiều, rất không dễ làm.

Hơn nữa ngày cả ngày hôm qua còn dùng móng vuốt xoắn dây, ngón tay đau.

Thụ đi vào trong ổ của mình tìm ra một con dao đá đã lâu không dùng đến. Bụi dám một tầng, nhưng vẫn rất sắc bén, cắt một phát thịt đã đứt ra.

Một cân thịt chia ra được hơn mười miếng thịt nhỏ.

Dưới nhiệt độ của đống lửa, thịt mềm xuống, mọi người cùng chia ra. Sau đó học theo Bạch Nguyên treo trên móc câu cá.

Ăn xong cơm sáng, đội quân câu ác bắt đầu đi ra ngoài.

Bạch Nguyên đã nói ra tất cả lý luận tri thức, không còn phần chuyện của cậu nữa.

Mặc dù cậu nhìn mọi người với đôi mắt hết sức chờ mong, nhưng suy xét đến chuyện cậu còn nhỏ.

Quyết tâm lên, sói đen lập tức ra khỏi động.

Lần này Diệu cũng phải đi, Bạch Nguyên chỉ có thể ngồi trên thảm nhìn.

Sông lớn cách đây không xa, trong động có gì nguy hiểm chỉ cần kêu lên một tiếng là mọi người có thể phát hiện ra được ngay, cho nên có gần một nửa thú nhân rời đi.

Bên bờ sông, gió thổi vù vù.

Đệm thịt đạp trên mặt băng vẫn có hơi lạnh.

Sói đen đi đầu đánh một tiếng trống làm tinh thần hăng hái hơi, trước tiên đào ra một cái hố băng. Bọt băng bay tán loạn, dính trên bộ lông đen bóng của sói đen, nhìn có vẻ hơi chật vật.

Vì đồ ăn!

Trên khuôn mặt sau bộ lông của A Sơn đầy vẻ kiên nghị, móng vuốt nhanh chóng di chuyển.

Vuốt sói mòn đi sẽ khôi phục lại, đây lại không phải là mùa đi săn cho nên mọi người dùng không đau lòng chút nào.

Động băng mà Diệu đào ra lần trước đã đông cứng lại, nhưng vẫn mỏng hơn lớp băng hình thành từ ban đầu một chút, cho nên lần này hắn vẫn đào ở vị trí gần giữa sông này như trước.

Ở đây nước sâu, hẳn là sẽ có nhiều cá.

Dưới sông thiếu oxy, sau khi động băng được đào ra lập tức có cá bơi đến.

Sói đen cứ hai con một đội chia ra, đào động băng xong thì biến lại hình người, run run rẩy rẩy mặc áo da đi giày da vào.

Ném mồi câu xuống, sau đó dựng thẳng lỗ tai lên nghe ngóng động tĩnh phía dưới.

Hồ ly có thể bắt được chuột qua một lớp tuyết rất dày, sói đen bọn họ chắc chắn cũng có thể nghe được động tĩnh dưới nước để bắt cá!

Động tĩnh dưới lớp băng càng lúc càng lớn.

Ánh mắt Diệu hơi lóe lên, một động tĩnh rất nhỏ trên sợi dây bị hắn phát hiện. Hắn ngừng thở, chờ đến khi sợi dây động thêm lần nữa lập tức kéo lên.

Thoáng chốc, trọng lượng trong tay tăng lên.

Là một con cá lớn.

Lực tay của Diệu cực ổn, vừa định dùng sức kéo cá lên thì chợt nghĩ Bạch Nguyên từng nói sức lực của ác lớn rất dễ làm đứt dây, phải có kéo có thả, khiến con cá hao hết sức lực.

Diệu dằn ý định lao đến vớt cá lên xuống.

Như lão tăng nhập định, vẻ mặt thản nhiên.

Nhìn động tác của hắn, kẻ không biết còn tưởng hắn có rất nhiều kinh nghiệm.

Diệu chợt dừng lại.

Lực giãy giụa trên sợi dây dần nhỏ xuống.

Hắn nhấc cổ tay lên, một nửa thân cá lộ lên mặt nước. Vừa lộ cái bụng trắng ra Thụ ở bên cạnh lập tức đâm một xiên xuống.

Sau khi vớt lên lập tức vứt lên trên mặt băng.

Cá giãy giụa vài cái, dần dần công người bị đông cứng lại.

“Oa!”

“Hú!”

“Câm miệng!” Diệu giương mắt quét một vòng: “Dọa cá chạy.”

“Hú...” Thụ ngậm miệng, cuối cùng một tiếng kêu kia bị nuốt lại trong họng: “Ư.”

“Hí hí, Diệu giỏi quá!”

Có một rồi sẽ có hai, mười mấy con sói lục tục câu được cá.

Đều là cá lớn, không con nào là ngoại lệ.

Bọt khí trong hồ ngày càng nhiều, ánh mắt của A Sơn vẫn luôn chăm chú câu cá hơi ngưng lại.

Lỗ tai giật giật, ngay sau đó, trên mặt là sự hưng phấn không thể khống chế được.

“Là cá lớn, cắt một đàn cá lớn!”

Khi còn nhỏ A Sơn đã từng nhìn thấy một đàn cá đông nhung nhúc bơi cùng nhau trong làn nước lóng lánh dưới ánh mặt trời. Mỗi năm vào lúc nước sông trong nhất luôn có thể nhìn thấy chúng nó mở miệng bơi qua bơi lại.

Hắn không thích nói nhiều, làm xong việc của mình thì chỉ thích ngồi ở bên bờ xem.

Quan sát trong vài chục năm, hắn đã sớm biết rõ mặt nước khi có đàn cá lớn bơi đến trông như thế nào.

Những con sói khác cũng cảm nhận được, lục tục im lặng xuống, nhìn chằm chằm vào động băng đen nghìn nghịt trước mặt.