Chương 13

Một giọng nói trong trẻo đột nhiên vang lên trong khung cảnh ồn ào và hỗn loạn, khiến tiếng khóc của mẹ Nhị Ngưu bỗng dưng dừng lại, bà ta nhìn chằm chằm vào người đang nói, cũng chính là Giản Sơ Thất.

Giản Sơ Thất và Trần Nhị đều là người vây xem chuyện này.

Chẳng qua là Trần Nhị khoanh tay im lặng không nói gì.

Nếu anh ta xem vào một lời như vậy, mẹ của Ngô Nhị Ngưu cũng sẽ không có phản ứng gì, dù sao bà ta cũng không đắc tội nổi thuộc hạ của nhân vật lớn.

Nhưng người mở miệng là Giản Sơ Thất, mẹ của Nhị Ngưu lập tức nổi giận, đẩy cánh tay đang đỡ mình ra, mắng: "Thằng nhãi ranh này nói cái gì vậy, mày muốn hồn của Nhị Ngưu nhà chúng ta không có chỗ để đi à?!!"

Sắc mặt cha Nhị Ngưu trông khó coi.

Trưởng thôn cau mày.

Giản Sơ Thất nói: "Ngô Nhị Ngưu là bất ngờ đột tử. Người đột tử không được phép vào phần mộ tổ tiên, đây là quy tắc.”

“Đột tử” chính là chết ngoài ý muốn. Là cái chết đột ngột bi thảm, không phải sống thọ rồi chết tại nhà.

Những người chết như vậy đều có oán khí quá nặng, tràn ngập lệ khí, là một dấu hiệu không lành.

Sở dĩ người đột tử không được vào phần mộ tổ tiên là vì rất có thể sẽ phá hoại sự bình yên của phần mộ tổ tiên, quấy nhiễu tổ tông, làm tổn hại đến phong thủy của mộ tổ tiên, sẽ phạm vào tối kỵ.

“Có ba loại người không được vào phần mộ tổ tiên, một trong số đó là người đột tử. Ngoài ra còn có trẻ em chết non không được chôn trong phần mộ tổ tiên, phụ nữ chưa chồng cũng vậy. Không được chôn bọn họ ở phần mộ tổ tiên vì sợ ảnh hưởng đến tài vận và phong thủy của gia đình”.

"Quy tắc người xưa truyền lại tuy rằng có lý, nhưng cũng có một số sai sót, tỷ như hai điều cuối cùng, căn bản không cần tuân theo." Giản Sơ Thất bĩu môi nói.

"Có điều, người đột tử oán khí quả thực không nhỏ. Vì muốn tốt cho các người, tốt nhất là không nên chôn thi thể Ngô Nhị Ngưu vào phần mộ tổ tiên."

Trần Nhị liếc nhìn Giản Sơ Thất một cái.

Mẹ của Nhị Ngưu không nghe lọt mấy lời này, vẫn giận dữ chửi rủa: "Đừng có ở đây nói hưu nói vượn. Sao nào, tưởng là phụ giúp trong đạo quan là có thể giống như đạo trưởng Quảng Vân à?!"

"Chỉ là một thằng ngốc mà thôi, có mẹ sinh lại không có mẹ dạy. A, tao quên mất, mẹ mày có muốn cũng không dạy được mày. Huống chi Chu Ngọc Lan lại còn là một tiểu thϊếp thấp hèn, có thể dạy mà cái gì được. Mày với mẹ mày đều giống nhau cả, đều à… Oái.”

Đang chửi bới, đầu gối của mẹ Nhị Ngưu đột nhiên mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất, hơn nữa còn như bị ai đó đè ở sau lưng, nửa người trên dán vào mặt đất, mặt cọ xát trực tiếp với đất sỏi thô ráp, khiến khuôn mặt bà ta rỉ máu.

Ngẩng đầu lên nhìn, khóe miệng của mẹ Nhị Ngưu cũng rách ra, hàm răng vô tình cắn vào đầu lưỡi, máu chảy ra từ khoé môi, nói chuyện nức nở, hàm hồ không rõ.

Trưởng thôn vội vàng nhờ người đỡ mẹ Nhị Ngưu dậy, nói: “Tôi biết hai người không thể chấp nhận cái chết đột ngột của Nhị Ngưu, nhưng quả thực có một quy tắc là người đột tử không được chôn vào phần mộ tổ tiên.”

"Như vậy đi, để tôi đi ra ngoài mời đạo trưởng Quảng Vân về làm một tràng pháp sự cho Nhị Ngưu, sau đó đem đi chôn cất đàng hoàng ở sau núi."

Ngô Nhị Ngưu là ngoài ý muốn chết đuối dưới sông.

Mẹ của Nhị Ngưu thút thít, không nghe ra được mà bà ta đang nói gì.

Cha Nhị Ngưu không tiện làm trái ý của trưởng thôn nên cuối cùng đành phải đồng ý.

Trước khi chôn cất, thi thể của Ngô Nhị Ngưu được đặt tại từ đường công cộng của thôn.

Trưởng thôn giao việc này cho con trai út Chu Thuận xử lý.

Ba người đàn ông đồng nghiệp đưa thi thể của Ngô Nhị Ngưu về tạm thời ở lại thôn. Là bọn họ bỏ tiền ra mua quan tài, tiền này cũng phải trả lại cho họ.

Giản Sơ Thất liếc nhìn ba người vẫn đang thấp thỏm lo âu một cái rồi thờ ơ không nhìn nữa, quay người tìm Trần Nhị, đưa hộp thức ăn trong tay ra.

Trần Nhị ngờ vực: "Đây là ý gì?"

Giản Sơ Thất cười tủm tỉm: "Có thể tặng cho gia của anh ăn được không?"

Không thể cưỡng lại ánh mắt cầu xin như cún con của thiếu niên, cuối cùng Trần Nhị đành cầm theo hộp thức ăn chứa điểm tâm về.

Cho gia của bọn họ ăn là không thể nào, dù sao cũng là đồ của người ngoài, lại còn là loại đồ ăn này, sao gia của bọn họ có thể ăn được, ngay cả liếc mắt cũng chẳng thèm.

Nếu là Trần Tam ở đây, có lẽ sẽ trực tiếp từ chối thiếu niên, đâu thèm nhìn xem thiếu niên có tỏ ra thất vọng hay đáng thương gì hay không.

Mọi người ở Thượng Hải đều biết, trong bốn anh em nhà họ Trần, đừng nhìn Trần Tam lúc nào cũng luôn tươi cười, thực chất anh ta là người lãnh khốc vô tình, động tay một cái là mưa máu ghê người, là một nhân vật tàn nhẫn khiến người ta không dám tuỳ tiện đυ.ng vào.