Chương 14

Ngược lại, Trần Nhị vóc người cao lớn và kiệm lời ít nói lại là người có giá trị vũ lực cao nhất trong bốn anh em, nhưng cũng là người dễ mềm lòng nhất, không thể nhìn phụ nữ và trẻ con bị bắt nạt.

Lần này đi ra ngoài, Hoàn Mộ Hành chỉ bảo Trần Nhị và Trần Tam đi cùng, tạm thời không đề cập tới Trần Đại và Trần Tứ.

Trần Nhị mang hộp thức ăn đi báo cáo với Hoàn Mộ Hành.

"Chết rồi?" Trần Tam cau mày: "Thật sự xui xẻo. May là chúng ta sẽ không ở thôn Ngọc Thạch quá lâu."

Chờ khi đồ ngọc khai quang đến tay là rời đi ngay, đó cũng là thời điểm lên đường về Thượng Hải.

Hoàn Mộ Hành không phản ứng với điều này nhiều.

“Có điều, Thất thiếu gia của nhà họ Giản này có ý gì?” Ánh mắt Trần Tam rơi vào hộp thức ăn, nhướng mày nói: “Điểm tâm quèn mà muốn tặng cho gia của chúng ta ăn?”

Người không biết thì không sợ, lá gan thật sự không nhỏ.

Trần Nhị: “Nghe cậu ta nói, điểm tâm này là mẹ cậu ta tự tay làm.”

"Anh hai, lần sau anh cứ trực tiếp từ chối loại chuyện này đi, hà tất phải mang về?"

Không có gì bất ngờ xảy ra, chắc chắn là anh hai của anh ta lại mềm lòng rồi.

Trần Nhị nhớ lại dáng vẻ mềm mại cùng đôi mắt cún con ướŧ áŧ của thiếu niên, lắc đầu.

Anh ta sợ nếu nói lời cay nghiệt, hoặc là từ chối thì thiếu niên cũng sẽ vểnh tai lên khóc hu hu, đáng thương vô cùng. Nghĩ như vậy bèn nhận lấy hộp đồ ăn, thiếu niên lập tức cười rạng rỡ lại, vẫy tay tạm biệt anh ta.

“Chỉ là một ít điểm tâm thôi mà, anh với em không ăn thì cũng có thể chia cho các anh em ăn thử.”

Trần Tam mở hộp thức ăn ra, nhìn thoáng qua rồi xuỳ một tiếng: “Đúng là tốn nhiều tâm sức làm đấy, trông rất ngon, nhưng khi không tỏ ra ân cần, chắc là đang muốn xin gì đó từ chúng ta. Gia, ngài cảm thấy thế nào?”

Hoàn Mộ Hành nhắm mắt nghỉ ngơi, chậm rãi xoay chuỗi ngọc thạch trong tay, tiếng va chạm thanh thuý đều đặn vang lên, anh không hề mở mắt, nói: “Cậu và Trần nhị tự mình xử lý đi.”

Đúng là chẳng buồn nhìn đến.

"Vâng, gia." Trần Tam cung kính nói: "Vậy tôi và anh hai đi xuống, gia nghỉ ngơi thật tốt."

"Đi thôi."

Rời khỏi phòng, Trần Tam bảo người đi điều tra xem có phải mẹ con Giản Sơ Thất biết việc nhà họ Giản chuyển từ Tuy Thành đến Thượng Hải rồi hay không. Nếu thật là như thế, vậy thì ý nghĩa của hộp điểm tâm này sẽ rất gần với ý nghĩa của anh ta tới tám chín phần. Mẹ con Giản Sơ Thất muốn nhờ sự giúp đỡ của bọn họ để đến Thượng Hải tìm nhà họ Giản.

Trần Tam giễu cợt nói: "Dùng một hộp điểm tâm để lấy lòng, nơi hẻo lánh không có kiến thức, đúng là dám nghĩ. Quả nhiên không hổ là người cùng một nhà với nhà họ Giản kia.”

Trần Nhị: “Cũng không thể nói như vậy, nhà họ Giản mờ ám, đuổi hai mẹ con bọn họ đến một nơi như thế này, không có cách nào, đi ra ngoài khó khăn, việc họ tính toán cho mình vốn cũng không có gì đáng trách.”

"Được, được, được, anh hai anh đúng là tốt bụng." Trần Tam cũng không tranh cãi với Trần Nhị, nói: "Giúp tên ngốc này đi Thượng Hải cũng không khó, nhưng sau đó thì sao? Hay là dê vào miệng cọp, bị lột da róc xương, để người ta ức hϊếp đến xương cũng không còn.”

Trần Nhị tưởng tượng, cũng có lý. Một người mẹ tay trói gà không chặt và đứa con trai ngây thơ đơn thuần có năng lực gì để đối đầu với nhà họ Giản, thậm chí còn không có cách nào để bảo vệ chính mình.

“Vậy thì không giúp?”

Trần Tam: "Quên đi, để xem tên ngốc đó có tới nữa hay không."

"Được rồi, vậy cuối cùng là em có ăn cái này không? Nếu không thì anh mang đi."

"Không ăn thì cũng uổng, lại đây ăn thử hai miếng đi."



Trưởng thôn giao việc sắp đặt thi thể của Ngô Nhị Ngưu cho con trai út Chu Thuận, cả việc bố trí từ đường, treo cờ tang và dựng người giấy.

Mẹ Nhị Ngưu đau lòng quá độ, lại không thể không nể mặt, tinh thần sa sút, sớm đã được đỡ đi nghỉ ngơi.

Bây giờ trong từ đường chỉ còn lại Chu Thuận và nhóm bè bạn của hắn ta.

Một người trong số họ giật mạnh lá cờ tang, đột nhiên đè thấp giọng, hiếu kỳ nói: "Tôi nghe nói người chết đuối là chết theo cách cực kỳ kinh tởm và khủng bố. Ngô Nhị Ngưu này là chết đuối dưới sông, các người nói xem anh ta sẽ trông thế nào?"

"Có thể trông thế nào, trông như người chế chứ sao ha ha." Có người cười lớn.

"Bình thường thi thể ngâm trong nước sẽ trương phình lên. Ngô Nhị Ngưu vốn đã xấu xí, lúc này, chậc chậc, trông càng không ngửi nổi."

"Ài, quan tài của Ngô Nhị Ngưu ở ngay đây này, hay là chúng ta xem thử?"