Chương 9

Cầm l*иg hấp và trong sân, Giang Miểu đem l*иg hấp để lên hiên nhà rồi mửo ra, mùi hương xông vào mũi, sau khi tan hế hơi nóng mấy cái bánh bao trắng trẻo mập mạp xuất hiện ở trước mặt hai người.

“A, sao nó lớn như vậy?” hai mắt Lưu đại nương mở to ngạc nhiên, mấy cái bánh này sau khi gói xong chỉ to như nắm tay của bà, vậy mà sau khi hấp lên thế mà lại to bằng hai nắm tay rồi, so với bánh bán trên đường còn lớn hơn một vòng.

“Nếu nhào tốt vỏ bánh, bánh bao hấp xong sẽ còn to hơn, đại nương cũng đừng chỉ nhìn, nhanh nếm thử đi.” Giang Miểu lấy đũa gắp bánh ra bát rồi kêu Lưu đại nương tự mình nếm.

Lưu đại nương còn có chút ngượng ngùng, Giang Miểu cười cười, nói: “Để cháu đi xem những người khác có ở đây không, lung bánh bao này liền để người trong sân cùng ăn, làm mọi người đều nếm thử hương vị giúp cháu”

Hắn xoay người đi đến căn phòng cùng ở phía bắc của lão Mạc, sau đó nhấc tay gõ cửa: “Xin hỏi, Mạc đại bá có ở nhà không?”

Cửa mở ra một cái khe nhỏ, thanh âm có chút nhút nhát sợ sệt nhỏ giọng trả lời: “Ông nội không ở nhà.”

Giang Miểu lại hỏi: “Kia Mạc đại nương có ở đây không, ta vừa mới hấp một lung bánh bao, mời mọi người nếm thử?”

Vừa dứt lời, cửa nhà đã bị mở ra, một đại nương có chút béo, đầy mặt mang cười đi ra: “Sao lại khách khí như vậy? Chính ngươi ăn là được rồi, sao còn gọi chúng ta làm gì?”

“Không phải đã vài ngày nay cháu không có làm sinh ý sao? Cháu muốn nhìn một chút tay nghề làm bánh bao cảu mình có kém đi hay không vậy nên mới mời mọi người nếm thử.”

“Vậy thì lão bà tử liền không khách khí?” Nàng xoay người về phòng cầm cái chén lớn ra, đi qua chỗ đặt cái l*иg hấp, mới vừa rồi bà đã ngửi thấy rồi, rất là thơm!

Giang Miểu thấy cô bé đứng phía sau cửa, bộ dáng ước chừng bảy tám tuổi, đại khái là sợ người lạ, bé vẫn luôn trốn tránh phía sau cửa không dám đi ra.

Bên này Mạc đại nương nhìn chuẩn mấy cái bánh bao, bà ta chọn năm cái lớn nhất gắp ra. Lưu đại nương còn đang ăn cái bánh kia, nhìn thấy bà ta cầm nhiều như vậy, nhịn không được bĩu môi.

Mạc đại nương không phát giác, vui sướиɠ mà cầm bánh bao trở về, nói lời cảm tạ với Giang Miểu xong sau đó liền đi về phòng. Giang Miểu đến gọi từng nhà xong sau khi trở về Lưu đại nương liền lôi kéo hắn đem chuyện vừa rồi nói, còn cường điệu người kia cầm năm cái bánh bao lớn nhất.

Giang Miểu vừa nghe, lại cười, cũng thấp giọng nói: “Không có gì đáng ngại, nhà bà ấy có năm người, mỗi người một cái vừa đủ”. Dù sao không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật, liền hướng về chuyện lúc trước Mạc đại bá cùng nguyên chủ vốn không lui tới nhưng lúc đó còn có thể hỏi thăm hắn một câu, mấy cái bánh bao này nên cho. Hơn nữa Mạc đại nương cũng coi như có chừng mực, cái bát kia có thể đựng nhiều hơn năm cái.

Lưu đại nương thấy hắn không so đo, cũng liền không nói gì, chỉ nói tính tình hắn quá tốt.