Chương 10

Lúc này, những người khác cũng lại đây, Bạch lão thái thái nếm một cái, ánh mắt sáng lên, lập tức liền khen: “Bánh bao này ăn ngon quá, thơm, còn tươi ngọt, ngươi làm so với trước kia ăn ngon hơn nhiều!”

“Đúng vậy, cắn một miếng liền thấy mềm xốp, củ cải ngọt thanh không đắng, nước trong bánh cũng rất ngọt nhẹ!” Lưu đại nương giống như tìm được tri kỷ cũng vội khen. Bà vừa rồi mới chỉ cắn một miếng, liền cảm giác bất đồng.

Những người khác trong sân vừa nghe nói vậy, cũng vừa nói lời cảm tạ vừa cầm lấy bánh nhấm nháp, mỗi người đều khen không dứt miệng, đều nói bánh bao hắn làm ăn quá ngon.

“Các vị đại nương tẩu tử, nếu ăn ngon thì ăn nhiều một chút, thuận tiện cũng cho cháu xin ý kiến. Sau này mong rằng mọi người chiếu cố, nói cùng những người khác nữa, giúp cháu kiếm nhiều thêm chút tiền.” Trong sân này, mọi người đều lớn hơn Giang Miểu rất nhiều, hơn nữa mặt hắn nhìn non, lại là ở trước công chúng, cũng không có gì phải kiêng dè, sau khi nghe hắn nói đều nở nụ cười.

“Nhất định, ngày mai ngươi có khai trương không? Ngày mai ngươi mà khai trương, tẩu tử liền không nấu cơm, trực tiếp mua bánh bao mang đi chợ cá ăn.” Hai anh em bán cá họ Dư, người mới nói chuyện chính là vợ của Dư đại, gọi nàng là đại Dư thị, vừa thấy là người tính tình sang sảng. Tiểu Dư thị không có mở miệng, chỉ gật gật đầu, xem ra trong lòng cũng nghĩ như đại tẩu.

“Bán chứ, sao lại không bán, sáng sớm ngày mai ta liền đi bày quán ở đầu ngõ. Đến lúc đó nếu tẩu tử tới, liền gọi cho ta một tiếng.” Giang Miểu cũng đang ăn bánh, không biết có phải nguyên liệu nấu ăn nơi này tốt hay không, hắn cũng cảm thấy cái này so với lúc làm ở hiện đại ăn ngon hơn một chút.

Thuyết thư tiên sinh họ Mạnh, nương tử của hắn cũng ở đây, hai cô con dâu thì không ra, có thể là vì tị hiềm. Bà nghe Giang Miểu nói như vậy, cũng nói: “Vậy ngày mai ta cũng đi mua, để cho ông lão nhà ta cầm đến quán trà ăn.”

“Cái này hay, quán trà nhiều người như vậy, đại bá ăn một lần mọi người đều sẽ biết.” Giang Miểu thật cao hứng, lúc này liền nói, “Mạnh đại nương, các vị tẩu tử cùng cháu trai cháu gái còn chưa có nếm thử, ngài nhặt mấy cái cho mọi người ăn thử xem.”

Một đám người ăn vô cùng vui vẻ, cũng không giống trước kia trực tiếp trở về nhà, mà là từng người dọn ghế rửa tay đi lại đây, giúp Giang Miểu gói mấy cái bánh còn chưa làm xong. Một chậu lớn bột không mất bao lâu liền gói xong, sau khi xong, những người này cũng không vội vã vào nhà, tiếp tục ngồi ở sân phơi nắng cùng tán gẫu.

Giang Miểu đem hạt dưa đã mua buổi sáng đổ một đĩa mang ra, mọi người vừa cắn hạt dưa vừa nói chuyện phiếm, không khí dần dần giống như cái sân lớn mà Giang Miểu sống khi còn nhỏ. Giang Miểu vừa nghe vừa mỉm cười, lúc này mới đúng, người ở chung trong một cái sân, mỗi ngày đóng cửa sinh hoạt, tình làng nghĩa xóm sao có thể bồi dưỡng ra?