Chương 11

Lúc chạng vạng, mấy người đang theo học ở học viện đã trở lại. Có hai người Bạch gia, một người khác là đứa cháu nội của Lưu đại nương. Sau khi về nhà ăn được bánh bao của Giang Miểu, mấy đứa nhỏ còn cố ý đi qua chỗ Giang Miểu làm một cái đồng tử lễ cùng nói lời cảm ơn, bọn họ người còn nhỏ nhưng cố tình giả nghiêm trang phồng lên khuôn mặt bánh bao mà nói chuyện, nhìn bọn họ làm cho trong lòng Giang Miểu phải bật cười, rất muốn đi qua xoa xoa đầu bọn họ.

Lại trễ chút, Bạch đại tẩu đi thăm người thân đã trở về.Sau khi nghe nói việc này, Bạch đại tẩu liền cầm mấy cái trứng gà đỏ cứng rắn mà nhét cho Giang Miểu, Giang Miểu từ chối không được, liền lại lấy một đĩa bánh bao đưa tới cửa đáp lễ.

Mới vừa đưa bánh bao trở về, hai anh em họ Dư cũng đến nữa, hai người này tặng Giang Miểu một con cá, Giang Miểu giữ chặt lại bọn họ, lại tặng họ một mâm bánh bao.

Sau khi thuyết thư tiên sinh Mạnh gia trở về, liền hỏi tiệm bánh bao nhà hắn có đặt tên chưa, nếu mà có, ngày mai khi ông ấy đi quán trà là có thể nói được hai câu khi thuyết thư. Giang Miểu nghe xong, trong đầu tràn đầy mấy cái tên linh tinh như: “Cẩu không để ý tới”, “Mười tám cái nếp gấp”, nhưng cuối cùng hắn vẫn là nói: “vậy gọi là quán bánh bao Giang gia đi ạ.”

“Cũng được, thông tục dễ hiểu.” Mạnh lão nhân loát loát chùm râu dài của mình, gật đầu khen.

Giang Miểu cười chắp tay nói tạ: “Vậy ngày mai phải phiền toái Mạnh bá tuyên truyền nhiều cho quán cháu rồi.” Dứt lời, lại nhặt mấy cái bánh bao đưa cho ông ấy về.

Mạnh lão nhân còn muốn từ chối, Giang Miểu lại nói: “Ngài trước tiên nếm thử, bằng không ngày mai nếu có người hỏi hương vị thế nào, ngài không thể nói rõ ràng chẳng phải là không được tốt?”

Mạnh lão nhân đành phải tiếp nhận, trong lòng tính toán ngày mai ra sức giúp hắn nói tuyên truyền thêm vài câu ví như là đại hiệp trong thoại bản đi mua mấy cái bánh bao ở Quán bánh bao Giang gia ăn.

Sau Giang Miểu tiễn đi Mạnh lão nhân, hắn nhìn lại đồ vật đầy bàn, cần phải dọn dẹp một chút , con cá kia cũng treo ở bên ngoài cho đông lạnh. Hắn nấu một chút nước ngâm chân, nhưng vừa mới đặt chân vào trong chậu ngâm hắn lại nhấc lên, vội vàng lau khô, sau đó đi giày chạy về phía chính phòng.

Trong chính phòng, Bạch lão đại vừa mới về đến nhà, còn đang ăn bánh bao Giang Miểu đưa, vừa nghe Bạch đại tẩu nói chuyện.

“…… tiếc là ngươi không nhìn thấy, cái khuôn mặt nhỏ kia trắng nõn mịn màng, làm cho nương vui quên trời quên đất.” Bạch đại tẩu nói, dư quang thấy thân ảnh Giang Miểu, vội vàng tiếp đón, “Giang tiểu ca, có việc gì sao?”

Giang Miểu buông tay đang giơ chuẩn bị gõ cửa, có chút ngượng ngùng: “Quấy rầy đại ca đại tẩu. Tiểu đệ muốn hỏi một chút, cửa hông phía bắc kia có thể mở ra hay không, ngày mai ta muốn đi bán bánh bao, nếu đi qua cửa chính sẽ quấy nhiễu đến mọi người ngủ không ngon.”

Mấy ngày nay hắn quan sát thời gian mà lượng người đi lại nhiều nhất trên đường đi chợ sáng, không thể bỏ lỡ thời gian này.

Bạch lão đại nghĩ nghĩ, nói: “Cái đó thì có thể, chỉ là chìa khóa của nó đã không tìm thấy, nếu muốn mở ra cũng chỉ có thể phá khóa. Sau đó ngươi lại đi mua cái khóa mới thay là được.”

Giang Miểu vội vàng lên tiếng “được ạ”, khi hắn vừa định đi ra ngoài, lại quay đầu lại ngượng ngùng mà nói: “Bạch đại ca, có thể cho ta mượn rìu nhà ngài không?”

Bạch lão đại nhìn hắn một chút, sau đó đem miếng bánh bao còn lại nhét nốt vào trong miệng xong mới đứng dậy đi phòng bếp, lấy cây rìu rồi đi ra bên ngoài, thuận tiện còn liếc mắt Giang Miểu một cái, tựa hồ muốn nói, tay chân ngươi nhỏ như vậy ai khiến cho ngươi động rìu?

Giang Miểu bị xem thường cũng không để bụng, cười ha hả đi theo ra ngoài, nhìn Bạch lão đại nâng cây rìu phá khóa, chả mấy nhát đã phá xong cái khóa sắt rỉ sét.

Giang Miểu vội vàng nói lời cảm tạ, sau khi tiễn đi Bạch lão đại, hắn vội vàng ra cửa hông, đập vào trước mặt là một mùi hôi thối xông lên làm cho sắc mặt hắn trắng bệch, thiếu chút nữa nôn. Nguyên nhân là do nơi này đã lâu không mở cửa, có mấy tên thiếu đạo đức trốn ở chỗ này đi tiểu.

Giang Miểu trở về phòng tìm một chút vải vụn bịt kín cái mũi, sau đó nhận mệnh mà cầm mấy thùng nước đi ra ngoài cửa hông quét tước sạch sẽ.

Nhìn cái cửa sạch sẽ không còn một chút mùi lạ nào, cuối cùng Giang Miểu cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Hắn theo hướng cửa hông đi ra ngoài, phát hiện đi qua chỗ ngoặt phía trước liền đến phố Ích Phong, so với đi cửa trước gần hơn rất nhiều. Phát hiện này làm cho hắn cực kỳ vui sướиɠ, nghẹn khuất do vừa mới phải quét tước không còn sót lại chút gì.

Hắn trở về phòng lấy chút tiền, đi đến chỗ thợ rèn còn chưa đóng cửa mua một cái khóa mới, sau đó lấy hai chiếc chìa khóa, một cái giao cho chủ gia, một cái để chính mình dùng.

Hết thảy vạn sự đã chuẩn bị, chỉ chờ ngày mai bày quán, hy vọng ngày mai có thể kiếm được tiền! Giang Miểu nghĩ cái bình chỉ còn mấy chục đồng tiền cần nhanh kiếm đầy.