Chương 20: Thèm thịt

Đậu phụ khô dùng làm bánh bao cần tuyển cái loại hơi mỏng, có chút dẻo dai, như vậy thì bánh bao nhai mới thơm, hương vị mới càng ngon. Mà đậu phụ khô của nhà chồng con gái Lão Đinh, vừa lúc chính là như vậy.

Đậu phụ khô có màu như màu cánh gián, một khối to chừng bàn tay người lớn được xếp từng chồng ở bên nhau, cầm một miếng lên xem thấy mỏng mà sáng trong, bẻ ra một miếng nếm thử, trong vị mặn nhàn nhạt còn có lẫn mùi hương liệu. Đậu phụ khô như vậy, cho dù không chế biến thêm thì vẫn có thể ăn luôn.

Lão Đinh lấy ra ba cân đậu phụ khô đưa cho Giang Miểu, Giang Miểu lập tức liền ấn định với lão, sau này nhờ lão mỗi ngày giúp đỡ mang năm cân đậu phụ khô lại đây.

Sau khi chợ sáng tan, Giang Miểu khiêng đòn gánh trở lại chỗ ở, nghỉ ngơi một chút, liền lấy ra đậu phụ khô, đem nó ra giếng rửa sạch. Sau đó đặt ở trên cái thớt lớn, cắt thành miếng khoảng nửa centimet, sau lại đổi đầu cắt thành khối vuông nhỏ. Ba cân đậu phụ khô nhìn thấy không nhiều lắm, nhưng khi cắt ra thì cũng không ít, cũng được một chậu nhỏ.

Nếu muốn làm bánh bao đậu phụ khô ăn ngon thì bước trộn nhất là mấu chốt nhất. Làm nhân này không thể để sống giống như nhân củ cải, cần phải xào qua, để nó ở trong nồi hấp thu gia vị, bánh bao làm ra mới có thể ăn ngon.

Giang Miểu đốt lửa, cho chút dầu vào trong nồi, đợi dâu nóng liền đem gia vị trước đó chuẩn bị đổ vào, gia vị gặp phải dầu nóng tức thì tỏa ra hương vị nồng đậm, Giang Miểu hít sâu một hơi, cảm thấy hình như chính mình lại đói bụng.

Kỳ thật sáng này hắn đã ăn hai cái bánh bao, từ khi hắn làm buôn bán, bữa sáng hầu như không đổi. Bữa trưa cũng là tùy ý nấu chút cơm làm canh cải trắng linh tinh, lấp đầy bụng rồi liền bắt đầu làm việc, buổi tối không phải cơm canh bữa trưa còn thừa thì chính là bánh bao. Lúc này ngửi thấy mùi hương nồng đậm như vậy, Giang Miểu đột nhiên cảm thấy trong khoảng thời gian này hắn đang bạc đãi chính mình. Không nói cái khác, ở hiện đại tuy hắn không có tiền mua xe mua phòng, nhưng mấy chỗ như tiệm cơm, quán ăn khuya linh tinh hắn vẫn thường xuyên đi, mỗi ngày đều đồ ăn có chay có mặn.

Nghĩ đến đây, hắn quyết định, hôm nay hắn nhất định phải đi cắt chút thịt! Thịt ăn nhiều không tốt, mà không ăn lại cũng là trăm triệu lần không được.

Giang Miểu mang tâm tình mạc danh có chút kích động, đem một chậu đậu phụ khô đổ vào trong nồi, tay cầm muôi nhanh chóng trộn đậu phụ khô cùng gia vị trong nồi, làm cho mỗi một viên đậu phụ khô đều có thể ngấm đều gia vị. Sau khi xào chừng hai phút, Giang Miểu liền dùng muôi múc nhân đã chín đem nó từ trong nồi vào lại chậu. Xào như vậy đã tạm được, để lâu hơn một chút, đậu phụ khô liền sẽ càng khô cứng, đến lúc đó ăn sẽ không ngon lắm.

Hắn để đậu phụ khô sang một bên cho nguội, sau đó cầm theo rổ bước nhanh tới cửa hàng bán thịt. Khi hắn đến cửa hàng thịt, thịt heo trên quầy đã bán không còn nhiều, chỉ còn lại có một miếng thịt nạc nhiều mỡ ít, rất không phù hợp với thẩm mỹ của người ở hiện tại.

Giang Miểu tự giác đã lâu không được ăn thịt, thật ra hắn cũng muốn mua chút thịt nạc mỡ đan xen trở về làm thịt kho tàu, thịt kho tàu đậm màu cánh gián , từng miếng thịt béo ngậy, mềm mịn, núng nính, bốc hơi nghi ngút, cắn xuống một miếng, miệng đầy đều là mùi thịt, ăn cực kỳ ngon!